Hạ Hy đang thả người chìm đắm trong bữa ăn và ăn nó một cách ngon lành sau một trận đói mềm.
Hắc Thiên ngồi cạnh cô nhìn ngắm tiểu bảo bối ăn, anh càng ngắm càng thích nhìn mãi không muốn rời mắt.
Hạ Hy đang ăn thì dần cảm thấy khó chịu với ánh mắt si tình của chàng trai này thì mới vừa ăn vừa nói:
- “Anh cứ nhìn thế thì sao em ăn được chứ?”
- “Hửm anh nhìn việc anh tại sao em lại không ăn được?”
- “Ừm thì… Hmm… em cảm thấy khó chịu khi anh nhìn em lúc em đang ăn”
Hắc Thiên bậc cười thành tiếng khi thấy cô gái của mình nũng nịu.
Anh đưa tay véo nhẹ mũi cô:
- “Dễ thương mà”
Hạ Hy như muốn nghẹn cả ra cô trề môi rồi tiếp tục ăn tiếp.
Được một lúc,Hắc Thiên vừa vuốt tóc cô vừa nói:
- “Tiểu Hy, ngày mai chúng ta đi hẹn hò đi”
- “Hửm? Tại sao anh lại muốn đi hẹn hò? Không phải mai anh đi làm sao?”
- “Nghỉ làm một bữa cũng chả sao, chẳng phải chúng ta chưa từng đi hẹn hò sao?”
- “Ừm hứm…” Hạ Hy suy nghĩ thấy cũng đúng rồi gật nhẹ đầu
- “Em muốn đi đâu?”
- “Thụy Sĩ nhá, em muốn tới đó một lần” Hạ Hy phấn khích khi nhắc đến Thụy Sĩ
- “Được chiều em”
…
Ăn xong cả hai lên phòng đi ngủ, cả hai người ôm chặt nhau ngủ tới chiều giống như sợ mất nhau vậy.
Hắc Thiên nhìn cô đang ngủ trong vòng tay thì lại thấy hối hận lòng cắn rứt khi lúc sáng hành xử như vậy với cô.
Càng nghĩ anh lại càng ôm chặt cô vào lòng hơn.
Vào buổi tối,Hạ Hy vui vẻ soạn một số đồ dùng cần thiết cho chuyến du lịch hẹn hò ngày mai tại Thụy Sĩ.
Cô phấn khích vừa soạn vừa hát hò khiến Hắc Thiên ngồi đọc sách phải phì cười:
- “Em vui đến thế sao?”
- “Đúng vậy, Thụy Sĩ là nơi em thích nhất nhưng chưa có cơ hội được đi”
- "Tại sao em lại thích"Hắc Thiên tò mò
- “Bí mật” Cô bật cười nhẹ như muốn che giấu điều gì.
Hắc Thiên đứng lên đi sang thư phòng sắp xếp lại công việc bàn giao lại cho phụ trách của anh.
Chắc hẳn lần này đi cả tuần nên mọi thứ phải chuẩn bị kĩ càng,không thể để đối thủ cạnh tranh chớp cơ hội mà phản kháng.
Cốc…cốc…cốc…
Hạ Hy phía bên ngoài gõ cửa chờ đợi.
Hắc Thiên đang nghe điện thoại thì đi tới mở cửa.
Hạ Hy nhận ra anh đang nghe điện thoại thì ra dấu hiệu cho anh tiếp tục nghe,còn mình thì lát nữa sang rồi nói cũng được.
Hạ Hy vừa xoay người đi thì Hắc Thiên nhanh tay kéo tay cô lại rồi kéo cô vào phòng đóng cửa lại.
Hạ Hy giật mình chưa kịp phản xạ được thì bị Hắc Thiên bế đặt cô lên bàn.
Anh vòm người tới tay vòng ra sau ôm chặt eo Hạ Hy,tay còn lại vẫn giữ điện thoại nghe.
Sau khi nghe xong,anh vứt điện thoại sang một bên,tay đặt lên cằm Hạ Hy, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lại sát mặt mình rồi nói:
- “Em sang đây làm gì?”
- “E…em…em định hỏi…”
Cô chưa kịp nói xong thì bị Hắc Thiên ép hôn.
Anh hôn khiến cô không tự giác thở gấp, hấp thụ đại lượng không khí, tiếp theo bắt đầu nhấm nháp thân thể cô.
Hôn được một lúc con sói trong người anh bỗng trỗi dậy.
Anh lập tức bế cô về phòng nhanh chóng đặt cô lên giường.
Cẩn thận hôn từ bên gáy xuống dưới áo ngực cô, anh vươn tay thăm dò vào trong bộ ng ực run rẩy của cô.
Hạ Hy khẽ thở gấp một tiếng, tay nhanh chóng rời khỏi eo anh bảo vệ bờ ngực.
“Đừng như vậy…”
Cô còn chưa nói nói xong những lời kháng nghị suy yếu vô lực, đã bị anh che miệng lại.
Tiếp theo, tay của Hắc Thiên chạm vào nơi run rẩy không ngừng kia, nhẹ nhàng trêu đùa “nụ hoa” nổi lên.
Hạ Hy bị anh hôn đến thất điên bát đảo, làm sao còn có khí lực bảo vệ bầu ng ực mình chứ?
Miệng Hắc Thiên rời khỏi bờ môi Hạ Hh, đôi môi bị anh hôn cho sưng đỏ ướt át tỏa ra những ánh hào quang.
Cô bị động mặc cho Hắc Thiên phủ lên nửa người trên, gọn gàng cởi áo ngực.
Bầu ng ực căng tròn nảy ra, hoảng loạn hai mắt Hắc Thiên.
Rất nhanh cướp lấy một “nụ hoa” đang nở rộ, anh bắt đầu nhấp nháp.
Hạ Hy khẽ r3n rỉ, muốn chặn lại tiếng rên của mình, nhưng cô làm sao chống đỡ được từng đợt thế công kịch liệt của Hắc Thiên chứ?
Bàn tan nhàn rỗi khác vươn ra phủ lên “nụ hoa” còn lại, lại lần nữa đùa cô r3n rỉ không thôi.
- “Đừng kiềm nén cảm giác anh mang lại cho em, lớn tiếng kêu lên! Anh muốn nghe em r3n rỉ…”
Hắc Thiên rời khỏi đôi nhũ h0a đã căng cứng kia, khẽ c ắn vành tai cô.
Giọng điệu ngọt ngào như vậy, cô sao lại nhẫn tâm dừng lại?
- “Ưm… Ư…”
Bởi vì Hắc Thiên thấp giọng cổ vũ bên tai cô, Hạ Hy cũng không nhịn nữa, tự nhiên r3n rỉ, phóng túng kêu lên.
Cô không biết giọng đáng yêu của mình tăng thêm rất nhiều tác dụng phấn chấn cho Hắc Thiên, mà Hắc Thiên chỉ cảm thấy mình vĩnh viễn cũng nghe không đủ tiếng r3n rỉ triền