Hai người họ giằng co nhau trên giường đầy hỗn loạn.
Cô càng quậy phá thì anh càng chống chế.
Trước sự rối bời và ngại ngùng của cô thì anh lại tỏ ra hứng thú đến lạ.
Đến lúc cô sắp sửa đột phá ra khỏi sự ràng buộc của anh bất ngờ anh khom người hôn tới tấp lên môi cô.
Nụ hôn mang theo hơi ấm, nụ hôn cuồng nhiệt hơn sự phản kháng của cô.
Những cái mút môi phát lên một âm thanh kì diệu khiến lí trí anh lu mờ dần đi.
Cuối cùng anh ghé sát tai cô thì thầm:
“Lần sau đừng cố uống say nữa.
Nếu không tôi cũng không đảm bảo được sẽ có chuyện gì xảy ra đâu!”
“Đồ khốn… anh là đồ khốn…”
“Tôi không chỉ khốn mà còn là đàn ông đích thực…”
Lời lẽ của anh tuy nhẹ nhàng nhưng khi tới tai Hạ Băng Tâm lại như tiếng sấm đùng đùng rất khó nghe.
Thân thể cô run lên, có lẽ do giận dữ.
Cô thấu hận người đàn ông đó, cô căm phẫn đến quặn lòng.
Rốt cuộc anh xem cô là gì? Đồ vật có giá trị sử dụng hay bó rau mua từ ngoài chợ về, muốn làm gì cũng được.
Những lúc tâm trạng anh tốt thì nhẹ nhàng nâng niu, khi anh không vui thì đưa ra chà đạp chơi đùa.
Cô nhẹ rơi xuống những giọt nước mắt tủi hờn.
Lần đầu tiên anh để ý tới những giọt nước mắt rơi trên gò má cô.
Anh hốt hoảng né mình ngồi sang bên, giọng nói ấp úng trong sự rối bời:
“Khóc thật sao?… Tôi chỉ là nói đùa thôi mà…”
Ánh mắt cô như lưỡi dao sắc lẹm liếc nhìn anh, giọng cô uất nghẹn đến quặn lòng:
“Đùa sao? Đùa với tôi anh có vui không?”
Anh giả vờ ho nhẹ, vẻ mặt có chút hối hận nhưng nhanh chóng bị sự lạnh lùng che khuất:
“Ừm… Dù sao ở trong nhà họ Hàn tôi là chủ.
Cho nên em phải phục tùng tôi.”
“Hứ…” Hạ Băng Tâm nhếch mép cười nhạt, nụ cười đầy khổ đau: “Phải rồi… Suýt nữa thì tôi quên mất anh tốt với ai cũng đều có mục đích cả.
Anh gần gũi với tôi chẳng qua cũng chỉ để thoả mãn cơn thèm khát dụ.c vọng của anh thôi.
Còn tôi chẳng là gì đối với anh cả.”
“Ý tôi…” Hàn Lạc Thần còn chưa kịp mở miệng bóng dáng cô đã lướt qua anh.
Cô vùng vằng bỏ đi, đóng rầm cánh cửa ngay trước mắt anh.
Nỗi hận trong lòng cô dâng tới cực điểm.
Suốt những ngày liền sau đó, cho dù là ở nhà hay công ty cô đều né tránh gặp anh.
Điều đó khiến lòng anh tức tối vô cùng.
Cứ mỗi khi thấy anh bước tới từ xa cô liền rẽ ngay sang hướng khác.
Để không phải gặp anh trong thang máy thì cô hì hục chạy lên mấy tầng thang bộ cũng không thấy phiền.
Hàn Lạc Thần quay trở về phòng làm việc trong tâm trạng khó hiểu.
Sắc mặt lạnh lùng dần nguôi đi thay vào đó là sự âm u xám xịt.
Thư kí Lưu đưa tài liệu vào với tinh thần căng hơn dây đàn.
“Hàn tổng, đây là những tài liệu cần anh phê duyệt.”
Thấy anh vẫn im lặng Lưu Tố Như nói tiếp:
“Nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi làm việc đây.”
Lưu Tố Như vừa bước chưa tới ba bước chân đã bị Hàn Lạc Thần gọi lại:
“Khoan đã.
Thư kí Lưu tôi có việc này muốn hỏi cô.”
Thầm cảm nhận được sự bất ổn trong lời nói của anh nhưng Lưu Tố Như cũng không cách nào từ chối được.
Cô ta quay đầu, cười nhẹ:
“Vâng, anh muốn hỏi gì?”
Hàn Lạc Thần đan hai bàn tay vào nhau đặt trên mặt bàn, đôi lông mày anh hơi chau lại.
“Cô biết vì sao mà phụ nữ lại thay đổi tâm trạng nhanh tới thế không?”
Lưu Tố Như ngớ người:
“Hả?…”
“Ý tôi là: giả sử lỡ như làm cho một người thất vọng về mình thì phải làm sao để gỡ bỏ.
Làm sao để họ không né tránh nữa.” Hàn Lạc Thần khó khăn lắm mới thốt ra được mấy lời lẽ ấy.
“Anh cứ đi giải thích với họ là được…”
“Giải thích sao? Là làm thế nào?”
“Tức là anh nói cho người đó rõ vấn đề mà họ đang hiểu nhầm.”
“Được rồi… cô ra ngoài đi.”
Hàn Lạc Thần dựng tay chống lên cằm, anh trầm ngâm suy nghĩ rất lâu.
Dường như việc giải thích này còn khó hơn rất nhiều so với việc bảo anh giành giật một dự án vài trăm tỷ.
Bởi vì trước nay con người anh chưa từng giải thích với bất cứ ai.
Anh cũng chưa từng quan tâm người khác nghĩ