“Sao bố lại tới?” Hàn Lạc Thần vừa rót trà vừa hỏi.
“Nghe nói con dâu ta bị ức hiếp làm sao ta không tới cho được.” Hàn Trung Chính thong thả bắc chân chữ A ngồi xuống bên sô pha rồi đáp lại.
“Cô ấy đã không sao rồi.
Chỉ là bị nhốt mấy tiếng liền ở nhà kho cho nên bị hoảng loạn thôi!” Hàn Lạc Thần nói.
Hàn Trung Chính thở phào nhẹ nhõm, ông nâng ly trà nhâm nhi rồi nói tiếp:
“Cái cô gái ban nãy không phải hạng đơn giản đâu! Con nên cẩn thận một chút.
Không chừng cô ta chưa đạt được mục đích sẽ chưa dừng lại đâu.”
Đúng thế, bao năm qua Viên Tinh Tinh ở J&K tuy có phần ỏng ẹo nhưng chưa từng làm việc gì thiếu suy nghĩ cả.
Chỉ từ khi Hạ Băng Tâm xuất hiện ả ta mới trở nên đề phòng một cách ngu ngốc.
Dường như ả đang đánh mất đi chính bản thân mình, hành động như người không đầu óc.
Ả ta rất thông minh nhưng có đôi khi thông minh quá cũng là tự làm hại chính mình.
Thấy con trai vẫn giữ im lặng, Hàn Trung Chính vỗ nhẹ lên vai Hàn Lạc Thần rồi nói tiếp:
“Cả con nữa, quan tâm người ta thì tới bệnh viện thăm non đi.
Đừng có ở đây chưng ra bộ mặt khó coi như thế nữa.
Có những chuyện không có cơ hội cho lần hai đâu! Bắt buộc con phải biết nắm bắt lấy.”
Kể từ sau khi Hàn Trung Chính rời đi lòng dạ Hàn Lạc Thần luôn không yên.
Trong đầu anh không ngừng hiện ra cảnh ái ân vui vẻ của Hạ Băng Tâm và Lục Viễn.
Cuối cùng anh không nhẫn nại nổi nữa, hừng hực rời bước tới bệnh viện.
Sự xuất hiện của anh khiến cả Hạ Băng Tâm và Trình Nhu đều kinh ngạc.
Vẻ mặt anh bối rối, giọng nói không tự nhiên:
“Ờ… Trình Nhu cô ở đây cả đêm chắc là đã mệt rồi.
Hay là cứ về nghỉ trước đi.”
“Đêm qua là bác sĩ Lục ở lại chăm sóc.
Tôi cũng chỉ mới tới thôi!”
Hàn Lạc Thần bất lực, đôi lông mày anh nhiu lại như muốn dùng ám hiệu cho Trình Nhu điều gì đó.
Cô ấy cuối cùng cũng hiểu bèn nhổm mông đứng dậy.
“À phải… Sáng nay tôi có chút việc bận.
Hay là anh ở lại với Băng Tâm giúp tôi một lát nhé! Tôi đi đây.”
Tất cả diễn ra trước mắt Hạ Băng Tâm nhưng cô lại không thể nào ngăn vở diễn ấy ngừng lại, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
“Không phải anh nói tôi ngu ngốc sao? Còn tới đây làm gì?”
“Không phải…” Hàn Lạc Thần nuốt ực nước bọt xuống yết hầu, cố giữ thái độ bình tĩnh nhất có thể.
“Thực ra ý tôi là em không nên tin người quá mức.
Cho dù đó là cấp trên của em thì họ vẫn có thể hãm hại em.”
Cô thật sự rất muốn bật cười nhưng hoàn cảnh không cho phép, chỉ có thể nén lại trong lòng, nghiêm túc nói tiếp:
“Anh là đang lo cho tôi sao?”
“Đương nhiên là lo rồi.
Anh còn đuổi việc Viên Tinh Tinh luôn rồi.”
Cặp mắt Hạ Băng Tâm tròn xoe kinh ngạc:
“Hả? Cái gì cơ? Anh cứ vô duyên vô cớ mà đuổi việc người ta vậy sao?”
Hàn Lạc Thần dửng dưng đáp lại:
“Sao lại vô duyên vô cớ? Chẳng phải cô ta bắt nạt em đó sao? Dù gì trên đời này cũng chỉ có mình tôi được phép làm chuyện đó, còn lại những người khác đều phải hứng chịu hậu quả cả.”
Hạ Băng Tâm cười nhạt hai tiếng:
“Anh tới chỉ là để đánh dấu chủ quyền cho những lần ăn hiếp tiếp theo thôi sao?”
“Cứ cho là vậy đi.”
Mặc dù miệng nói là thế nhưng suốt cả ngày hôm đó Hàn Lạc Thần không hề rời phòng bệnh cô nửa bước.
Còn cô dẫu không biểu hiện ra mặt nhưng lòng lại thầm mỉm cười.
Sự nhẹ nhàng của anh khiến cô có chút không quen nhưng thâm tâm cô bất chợt có luồng khí ấm xâm nhập tới.
Hình như trái tim cô có chút rung động, sự rung động bất chợt tới, tới vào lúc cô không phòng bị nhất.
Sau khi ăn cơm tối, Hạ Băng Tâm cảm thấy trong người mình có gì đó không đúng lắm.
Hình như là bà dì đã ghé thăm, mùa dâu chín đã tới.
Đôi lông mày cô chau lại, miệng lẩm bẩm liên tục:
“Sao lại tới vào lúc này cơ chứ?”
Hàn Lạc Thần thấy lạ nên tiến tới hỏi:
“Em làm sao thế?”
Hạ Băng Tâm nghiến răng nghiến lợi thốt nên mấy lời khó khăn:
“Em… em… Bà dì tới…”
Khuôn mặt Hàn Lạc Thần lơ mơ kiểu khó hiểu, anh bình tĩnh hỏi ngược:
“Bà dì nào cơ?”
Cô bất lực chúi đầu thở dài, rồi lại ngẩng lên cười nhạt nhìn anh.
“Thì là cái của phụ