Mang theo cục tức quay trở về phòng thiết kế, Hạ Băng Tâm rót ly nước uống ừng ực như để dìm chặt nỗi uất hận, lòng thầm oán thán kẻ độc tài có tên Hàn Lạc Thần.
Anh chỉ biết đinh ninh làm theo ý mình, có bao giờ anh chịu lên tiếng hỏi xem cô muốn hay là không? Rõ ràng anh biết rõ mấy việc gặp gỡ kí kết khiến cô không thoải mái, vậy mà còn bắt ép cô đi cho bằng được.
Sự phẫn nộ diễn ra ngay trước mắt khiến Lăng Vy và Bạch Tử Hiên không tin nổi.
Một cô gái thường ngày hiền nhu bao nhiêu khi giận giữ lại đáng sợ bấy nhiêu.
Sau bữa ăn trưa, Hạ Băng Tâm đi thẳng xuống chờ Hàn Lạc Thần trước cửa công ty.
Hai chân cô cứ chà sát mặt đường bê tông như để xả cơn hận.
Hai má phúng phính căng phồng, làn da mặt đỏ ửng như quả mận chín.
Trái ngược với thái độ của cô, anh có vẻ điềm tĩnh và lạc quan, xe vừa dừng trước mặt cô, anh liên tục thúc giục:
“Mau lên xe đi.”
“Ò…”
Hạ Băng Tâm không ưng thuận bước lên xe.
Suốt dọc đường vẫn chưng ra bộ mặt rầu rĩ, không nói, không cười.
Điều đó khiến Hàn Lạc Thần có chút không yên tâm, anh mở lời trước:
“Đừng cau có mãi thế, khách hàng sẽ không thích đâu!”
“Em đã nói với anh rồi, vốn dĩ em không thích hợp với những việc này mà.”
Mép môi Hàn Lạc Thần nhếch lên như vừa cười:
“Chỉ cần em cười lên là được rồi.
Còn những chuyện khác cứ để anh.”
“Được… cười thôi mà, có gì khó đâu.” Cô vừa nói xong liền nhe ra bộ răng trắng sáng, cố gượng cười.
Cuộc hẹn diễn ra ở tập đoàn Phong Thịnh.
Người đón tiếp họ là Phong Lộc Vĩnh- giám đốc Phong Thịnh, con trai chủ tịch Phong Âu Húc.
Cái bắt tay giữa hai người đàn ông mở màn cho việc chào hỏi.
“Giám đốc Phong, xin chào.
“Xin chào, Hàn tổng…Đây là…”
“Cô ấy là Hạ Băng Tâm, nhà thiết kế chính của dự án lần này.”
Phong Lộc Vĩnh không bỏ qua cơ hội, ngoài mặt tỏ ra lịch sự bắt tay chào hỏi nhưng ánh nhìn của anh ta dành cho Hạ Băng Tâm không hề đơn giản, sâu trong đáy mắt chứa đầy ẩn ý.
Dường như anh ta đã bị sự đơn thuần và đôi mắt đẹp của cô cuốn hút.
“Chào cô Hạ.”
Hạ Băng Tâm lịch sự cúi nhẹ đầu chào:
“Xin chào, Phong tổng…”
Ba người họ ngồi đối diện nhau, trong khi Hạ Băng Tâm chăm chú phân tích bản vẽ thì Phong Lộc Vĩnh có chút lơ đãng chăm chăm nhìn cô.
“Giám đốc Phong anh thấy thế nào?”
“Tốt… rất tốt…”
“Vậy chúng ta có thể kí kết hợp đồng được chưa?”
“Được chứ!”
Sau khi kí kết, Hàn Lạc Thần nhanh chóng kéo Hạ Băng Tâm rời đi.
Mặc cho Phong Lộc Vĩnh có cố chèo kéo thế nào anh cũng nhất mực không chịu ở lại.
Cả hai người họ cùng ngồi lên xe, Hàn Lạc Thần chống tay trên bô-lăng quay sang hỏi Hạ Băng Tâm.
“Em với Phong Lộc Ninh kia… có phải hơi quá đáng không?”
Hạ Băng Tâm thong dong khoanh tay trước ngực, cô không nhìn anh mà nói:
“Quá đáng sao? Không có… em chỉ làm đúng chức trách của mình thôi!”
Hàn Lạc Thần như chỉ hận không thể moi tim gan cô ra để xem xem cô đang nghĩ gì.
Anh tức tối nói tiếp:
“Nhưng rõ ràng hai người xem anh như là người thừa còn gì?”
Hạ Băng Tâm nhếch mép môi cười nhạt:
“Hàn Lạc Thần à… anh là người bắt em đi cho bằng được, anh nói em phải có trách nhiệm với thiết kế của mình.
Đến lúc em có trách nhiệm rồi thì anh lại nói em xem anh như người thừa là sao? Anh không thấy mệt nhưng em mệt với sự độc quyền của anh lắm rồi đó.”
Từng câu từng chữ của Hạ Băng Tâm như từng nhát dao đâm sâu vào trái tim anh.
Tay anh nắm chặt bô-lăng, khởi động máy rồi lái xe vun vút lao đi.
“Thì ra đối với em anh chỉ là một kẻ cậy thế cậy quyền bắt ép người khác thôi sao?…”
Hạ Băng Tâm định giải thích nhưng cô bị gương mặt lạnh của anh làm cho câm nín.
Có lẽ anh thực sự đã giận rồi.
Ban nãy quả thực cô đã quá lời, trong cơn tức nói nhăng nói cuội không kịp suy nghĩ.
Kể từ giây phút ấy anh hoàn toàn mặc kệ cô, những lúc cô định nói gì đó liền bị anh phớt lờ đi.
Quay