Vẫn như thường lệ sau khi ăn sáng thì Hạ Băng Tâm cùng Hàn Lạc Thần cùng nhau đi làm.
Cô càng lúc càng hiểu sự thâm tuý trong những hành động vô lí của anh, vì thế cô thầm nhủ không thể hành động bừa.
Để đối phó với một người tuân thủ quy tắc nghiêm ngặt như anh không hề dễ nhưng cũng không hẳn là không có cách.
Trước tiên, cần buông lỏng bản thân, nhún nhường thực hiện theo những yêu cầu chết tiệt mà anh đưa ra.
Ở công ty không nói chuyện riêng với đồng nghiệp nam, sau tan làm thì trở về nhà, khi cà phê chỉ được ngồi cùng phụ nữ.
Ôi thôi! Hạ Băng Tâm cứ ngỡ mình đang đứng trước lò hoả thiêu, chỉ cần sảy chân một bước nhất định tan xác không còn một mảnh vụn.
Sau khi lấy được lòng tin của anh cô mới lật ngược thế cờ, đánh cho anh không còn cơ hội đào tẩu, trả lại anh những thứ mà cô đã phải nhận.
Đương nhiên, suy nghĩ và thực tế nó luôn không đồng nhất.
Rốt cuộc mọi kế hoạch của cô đều bị anh nhìn thấu.
Người chịu tổn thất vẫn là cô, lần này lại càng thảm hoạ hơn trước.
Ngoài thời gian làm việc thì mọi hành động của cô đều phải có mặt anh.
Bây giờ đến ăn trưa cũng phải trăn trối nhìn bản mặt lạnh của anh.
Lại thêm bao phần công kích của những ánh mắt xung quanh.
Cô sắp không chịu nổi nữa rồi.
“Hàn tổng… Hay là chúng ta ngồi riêng đi.
Như này không ổn lắm!”
“Sao mà không ổn?”
“Anh tự mình nhìn xem.”
Hàn Lạc Thần ngừng ăn quay đầu nhìn xung quanh, những cặp mắt như dao cùn, chỉ hận không thể lập tức xé tan xác Hạ Băng Tâm ra.
Trong B&J biết bao nhiêu người đẹp mến mộ anh tại sao cứ phải chọn người không có gì nổi bật như cô.
Đương nhiên cũng vì thế mà đám người bọn họ đều không can tâm.
“Lo ăn đi.
Quan tâm người khác làm gì.”
Hạ Băng Tâm bất lực dùng bàn tay áp lên má che đi nửa khuôn mặt, cô cố ườn người gần sang phía anh, áp đảo cảm xúc để không bị nhiễu loạn, hạ nhỏ giọng nhất có thể mà nói.
“Sao mà không quan tâm được chứ! Cứ đà này em không thể nào nguyên vẹn để ra khỏi công ty nữa đâu!”
Mép môi Hàn Lạc Thần nhếch lên như vừa cười, ánh mắt hiếu kì anh nhìn cô, cái nhìn khiến biết bao kẻ phải ghen tỵ.
“Thế anh mới bảo em cần ở bên anh mọi lúc mọi nơi.”
“Có phải anh cố ý đẩy em vào hố lửa không?”
“Ừm… phải đó.”
Câu trả lời cứ thản nhiên như không có gì của Hàn Lạc Thần khiến Hạ Băng Tâm gần như điên tiết, cô nghiến răng nghiến lợi thấu hận ruột gan.
Sau bữa ăn, Hạ Băng Tâm đi tới phòng chờ pha ly cà phê uống cho tỉnh táo.
Còn chưa bước vào được cửa đã bị một đám người chặn lại.
“Cô là Hạ Băng Tâm của phòng thiết kế sao?”
Ngước đôi mắt dè chừng nhìn đám người xung quanh, cô có chút ái ngại đáp:
“Phải.”
“Quan hệ giữa cô và Hàn tổng là như thế nào?”
Hạ Băng Tâm gượng cười đáp lại:
“Liên quan gì tới mấy người.”
“Nếu hôm nay cô không nói rõ thì đừng mong rời khỏi đây.”
Thái độ kiên quyết của bọn họ giáng đòn tâm lý khá mạnh lên Hạ Băng Tâm, cô thu mình lùi bước.
“Không có quan hệ gì cả… Chỉ là cùng nhau ăn một bữa thôi!”
“Cô nói dối… Rõ ràng hai người cùng nhau đi làm, cùng ăn, cùng nói chuyện cơ mà.”
Hạ Băng Tâm nhắm chặt hai mắt xuýt xoa, cô cố cười mà cười không nổi.
Bên cạnh đã có một Hàn Lạc Thần lựu đạn, nay lại có thêm đám đỉa đói bám đuôi, thời gian tới cô thực sự không biết bản thân phải sống như thế nào nữa.
“Chuyện đó… thì là…”
Đang trong tình thế căng thẳng thì Diệp Du và Tiêu Vu Mẫn chen tới từ sau đám đông.
Diệp Du mở miệng nói:
“Được đó Hạ Băng Tâm, cô ngang nhiên trắng trợn cướp đoạt chồng sắp cưới của chị Mẫn vậy sao?”
Đúng là sóng muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Hạ Băng Tâm thật sự nhẫn không được nữa, cho dù phải đấu lại cả thế giới cô cũng không thể nào để bản thân thiệt thòi được.
“Diệp Du, cô nên cẩn thận lời nói của mình kẻo lại rước hoạ vào thân.”
Diệp Du không can tâm bước tới đứng đối diện Hạ Băng Tâm, khoanh hai tay trước ngực tỏ