Cuộc họp nội bộ của B&J diễn ra vào sáng nay, Hàn Lạc Thần uy nghiêm đi từ ngoài cửa vào, ngồi xuống ở vị trí trung tâm của chiếc bàn tròn hội nghị.
Anh liếc nhìn quanh một thoáng rồi lên tiếng hỏi:
“Phòng thiết kế đâu? Sao không ai có mặt cả?”
Lưu Tố Như từ sau lưng anh bước lên, cúi đầu nhẹ rồi thầm thì bên tai.
“Hàn tổng, từ sau khi trưởng phòng thiết kế Viên Tinh Tinh nghỉ việc thì vị trí dẫn đầu vẫn luôn bị bỏ trống.
Mặc dù anh đã uỷ quyền cho cô Lăng Vy tạm thời quản lý nhưng dù sao cấp bậc của ba người họ vẫn ngang như nhau cho nên dù là ai cũng không tiện lộ diện ở cuộc họp cấp cao như này.”
Đan hai tay đặt trên bàn, Hàn Lạc Thần nghĩ ngợi một chốc rồi cũng đưa ra ý kiến.
“Như này đi, cô cứ gọi Hạ Băng Tâm tham gia cuộc họp, dù sao trong nội dung cuộc họp cũng có một phần liên quan đến cô ấy.”
“Vâng, tôi đi ngay.”
Một lát sau Hạ Băng Tâm bất ngờ bị dẫn tới phòng họp, cô ngớ người nhìn Lưu Tố Như.
“Thư kí Lưu, như này là…”
“Đây là ý của tổng giám đốc, cô cứ vào trong là sẽ hiểu ngay thôi!”
“Được…”
Hạ Băng Tâm được chỉ dẫn ngồi vào vị trí của trưởng phòng thiết kế, lá phiếu ủng hộ và phản đối đấu đá nhau liên tục, tạo nên cuộc bàn luận xôn xao nhất từ trước tới nay.
“Hàn tổng, không thể để cô ta ngồi vào vị trí đó được.
Dù sao cô ta cũng chỉ là nhân viên mới ít kinh nghiệm, cũng chẳng phải trưởng phòng thiết kế chính thức gì cả.
Chẳng qua nhờ vào may mắn mới lấy được mấy thành tích cỏn con thôi mà! Nói thẳng ra thì cô ta không xứng.”
“Lão Trịnh ăn nói cho có lý một chút đi.
Cái gì mà dự án cỏn con chứ! Đó là dự án Nu.de, mà người hợp tác là ông Jack của hãng tiêu dùng nổi tiếng ở Mỹ.
Có thể hợp tác với người đó xem như chúng ta một bước lên mây, không chỉ được nâng cao số lượng hàng hoá tiêu thụ mà còn có thể cung ứng ổn định trong thời gian dài.”
“Kể cả vậy thì đã sao? Cô ta chỉ là có chút tài năng lẻ, thích lo chuyện bao đồng nên ăn may mới gặp được ông Jack thôi! Bước kí kết hợp đồng cuối cùng vẫn là do phòng phát triển bọn tôi đảm nhận mà thôi!”
“Ông… ăn nói không biết ngại.”
Sau một thoáng yên lặng lắng nghe luồng dư luận của đám nhân viên cấp cao.
Ánh mắt Hàn Lạc Thần như mũi tên phóng thẳng vào mấy tên cãi cùn còn không biết đỉnh núi Thái Sơn.
“Cãi nhau đủ chưa? Mấy người là nhân viên cấp cao của công ty đó, nên coi lại cách làm việc của mình đi.
Dự án dù lớn hay nhỏ chúng ta đều phải trân trọng.
Bởi vì đó là công sức mà mỗi một cá nhân phải bỏ ra.
Hơn nữa dự án Nu.de vốn dĩ không phải do cô Băng Tâm ăn may mà là nhờ vào sự lương thiện và cố gắng.
Người ta là một nhân viên thiết kế bình thường mà có thể lấy được dự án về tay, còn các người thì sao? Thời gian bốn tháng đâu có ngắn, vậy mà ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không lấy được, còn có mặt mũi ở đây mà hơn thua với người khác sao?”
Lời lẽ của anh sẵc bén như mũi dao cứa vào tai người nghe khiến đám người nháo nhào kia im bặt.
Có lẽ cũng có đôi ba người cảm thấy tự hổ thẹn.
Sắc thái khuôn mặt anh vẫn không đổi, tự tin, đĩnh đạc, cao ngạo, lạnh lùng.
Từng câu từng chữ của anh đều bị rút gọn nhưng ý tứ trong lời nói chưa bao giờ bị thuyên giảm.
“Lần này Hạ Băng Tâm không chỉ có công lớn mà còn phải đích thân đi lấy hợp đồng về.
Trợ lý của ông Jack hôm qua mới gọi cho tôi, họ yêu cầu Băng Tâm phải trực tiếp tới kí vào hợp đồng họ mới chấp thuận việc hợp tác.”
Ánh mắt anh khi nhìn sang phía Hạ Băng Tâm đã giảm bớt nhiều phần nào lạnh lẽo và gay gắt, thay vào đó là cái nhìn đầy ấm áp và ngọt ngào.
“Đương nhiên không thể để nhân viên bình thường đi kí kết hợp đồng quan trọng của công ty được.
Vì thế tôi quyết định bổ nhiệm chức vị Trưởng phòng thiết kế cho Hạ Băng Tâm.”
Từ