Trên bờ môi Hàn Lạc Thần hé lên nụ cười nhẹ nhàng hoà vào ánh nắng ban mai tươi đẹp.
Ánh mắt anh mê mẩn nhìn Hạ Băng Tâm, cái nhìn vụng trộm đầy yêu thương.
Chuyến du lịch khép lại vào buổi chiều hôm, tất cả các thành viên đều quay trở lại xe, hướng về thành phố ồn ào náo nhiệt.
Suốt cả chặng đường tất thảy đều có sự nuối tiếc, lòng bịn rịn không muốn chia xa.
Đôi mắt đượm buồn Hạ Băng Tâm nhìn ra bên ngoài khung cửa kính.
Chuyến hành trình này để lại cho cô không ít hồi ức, có đẹp đẽ, cũng có sầu ưu.
Bất chợt một luồng hơi ấm xoác qua mu bàn tay cô, theo phản xạ tự nhiên cô nhanh chóng thu về, vẻ mặt hớt hải nhìn anh.
“Làm gì thế? Mọi người vẫn còn thức cả đó.”
Bị phũ phàng rõ ràng khiến anh không quen, dựa lưng vào sau ghế, anh vờ nhắm mắt giận dỗi.
“Sao cứ phải lén lút chứ? Như này sao anh chịu nổi.”
Cô bật cười trước thói hành động trẻ con của anh:
“Ấu trĩ… Không chịu nổi cũng phải chịu.
Em không muốn người ta đồn thổi là em dựa hơi anh để trèo cao đâu!”
Cứ như thế suốt cả chặng đường anh liên tục bị cô cho ăn bơ nhạt.
Khi vừa về tới phòng anh liền xấn tới mà ôm chầm lấy cô, hun hít từ tóc xuống má rồi tới cằm cổ.
“Em có biết anh khó chịu như thế nào không?”
Theo phản xạ cô dùng đặt tay lên ngực anh ngăn lại, ra hiệu cần giữ khoảng cách, ánh mắt như thiêu đốt ngước lên nhìn bản mặt khát thịt của anh.
“Tém tém lại chút đi.
Anh lộ liễu như thế thì còn gì là bí mật nữa.”
“Em…”
Nhân lúc anh nới lỏng vòng tay, cô luồn người chạy trốn.
Đến khi anh phản ứng lại được thì cô đã đóng rầm cánh cửa phòng tắm.
Cho tới khi cô trở ra, anh đã nằm chờ sẵn trên giường, hai mắt cô trợn tròn kinh ngạc.
“Làm gì thế? Sao anh lại nằm trên giường?”
“Thì để làm những chuyện nên làm thôi!”
“Nên… nên làm gì chứ! Anh đừng vớ vẩn… mau xuống đi.”
“Không xuống…” Dùng tay vỗ lên giường ám hiệu, anh mỉm cười nói.
“Nào… lại đây đi.”
Cô cười gượng ba tiếng, chân dịch dần về phía sô pha.
“Thế anh cứ ngủ giường đi… em ngủ ở sô pha cũng được.”
Anh không những không thoả hiệp mà còn hừng hực tiến về phía cô.
Không nói nhiều mà bế bổng cô lên.
Cô sợ đến mức tím tái, thân thể run lên bần bật, ánh mắt dè chừng nhìn người đàn ông không cảm xúc trước mặt.
“Anh… anh muốn làm gì?”
Sự lãnh đạm bình thường khiến anh khô khốc, tình thế hiện tại biến anh trở thành một dã thú đáng sợ trong mắt cô.
“Hàn Lạc Thần… anh đừng làm bừa.”
Cô nhắm mắt, nhắm mũi mà thét lớn.
Anh chầm chậm cúi đầu gần về phía cô.
Nhận thấy sự sợ hãi trên gương mặt cô làm anh không nỡ ép buộc, đành nhẹ nhàng hôn trên vầng trán bướng bỉnh rồi đặt nhẹ cô nằm xuống giường.
“Em ngủ giường… anh ngủ sô pha.”
Đêm hôm đó, Hạ Băng Tâm trằn trọc mãi không ngủ được, cô lăn trở mình liên tục, thi thoảng lại liếc nhìn xem thử anh đã ngủ hay chưa.
Rồi bất giác bị vẻ mỹ nam say ngủ của anh nuốt trọn lý trí.
Sáng hôm sau, nhân lúc Hạ Băng Tâm rời khỏi nhà thì Hàn Lạc Thần vội vã thức dậy.
Anh chạy xuống dưới gọi mấy tên bảo vệ gác cổng lên phòng mình, chỉ tay về phía chiếc ghế sô pha chết tiệt.
“Phá hư chiếc ghế đó rồi mang ra ngoài vứt đi cho tôi.”
Mấy tên bảo vệ ngớ người nhìn nhau, vẻ mặt lơ mơ kiểu không hiểu gì.
Thấy vậy Hàn Lạc Thần càng tức giận quát tháo.
“Các người không nghe thấy gì à.
Tốt nhất là mang đi càng xa càng tốt.
Nếu còn để tôi nhìn thấy nó một lần nào nữa thì tôi sẽ hỏi tội các người.”
“Ò… ò… chúng tôi làm ngay đây, thưa cậu chủ.”
Chiếc ghế sô pha rất nhanh chóng bị cắt tan tành thành nhiều mảnh vụn và được khiêng ra ngoài.
Hàn Lạc Thần thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống giường.
“Cuối cùng cũng xử lí xong mớ rắc rối chết tiệt kia.” Anh tự mình lẩm bẩm.
Buổi tối khi Hạ Băng Tâm quay về liền cảm thấy có gì đó trống trải, cô quay nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy ghế sô pha đâu bèn lên tiếng hỏi.
“Hàn Lạc Thần… ghế sô pha đâu?”
“Không biết… Chắc là ai đó thất nó cũ nên mang ra ngoài rồi.”
“Cũ sao?