Đang trên đường trở về nhà, Hàn Lạc Thần bỗng nhận được cuộc điện thoại.
Là của Tiêu Vu Mẫn, giọng cô ta khẩn trương và gấp gáp.
“Lạc Thần… anh có thể đến nhà em một chút không? Em… thấy rất khó chịu…”
Hàn Lạc Thần quay đầu xe hướng về ngoại thành phố, anh dừng lại ở khu nhà ở hạng Trung, vội vã chạy vào trong.
Tiếng chuông cửa reo lên từng hồi, Tiểu Vu Mẫn hớn hở ra mở cửa.
“Anh tới rồi à… nhanh vậy sao?”
Còn chưa kịp định hình Hàn Lạc Thần đã bị Tiêu Vu Mẫn kéo vào trong.
Trông dáng vẻ cô ta thì không có gì là đang xảy ra chuyện cả.
Ngược lại, ở phòng khách được bày biện vô cùng khoa trương, có nến, có hoa, có đồ ăn, thức uống.
“Như này là sao?”
Đôi mắt lạnh có phần căm phẫn của anh chăm chăm nhìn Tiêu Vu Mẫn.
Gắng gượng nở nụ cười mặc dù lòng nổi đầy bão tố, Tiêu Vu Mẫn hí hửng kéo tay Hàn Lạc Thần tới bên bàn ăn.
Anh thẳng thừng hất đi, sắc mặt đỏ như gấc.
“Tôi hỏi như này là sao?” Giọng nói của anh có phần gắt gỏng.
“Thì chỉ là em muốn ăn cùng anh một bữa thôi mà.”
“Lần sau đừng bày ra những trò như này nữa.”
Anh vứt lại câu nói lạnh nhạt rồi quay lưng rời đi.
Nhưng còn chưa được mấy bước đã bị Tiêu Vu Mẫn chạy tới ngáng đường.
“Hôm nay anh nhất định phải ăn cùng em bữa này.”
Ánh mắt anh dành cho cô ta trước sau như một, không một chút ấm áp, không một thoáng động lòng.
“Tránh ra.”
Tiêu Vu Mẫn lắc đầu lia lịa, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào.
“Chẳng lẽ anh chưa từng động lòng với em dù chỉ là một chút nào sao? Chẳng lẽ anh thật sự không nhận ra tấm lòng của em sao?”
Nét mặt Hàn Lạc Thần căng như dây đàn, cố giữ lại chút bình tĩnh cuối cùng nói:
“Chưa từng.”
“Thế vì sao anh lại quan tâm em?”
“Vì bố cô là ân nhân cứu mạng của ông nội tôi.
Trước khi ông ra đi đã dặn tôi phải đối tốt với cô.
Tôi chỉ thực hiện trách nhiệm của mình mà thôi! Vì thế cô nên dẹp những suy nghĩ đó đi.”
Khoé mắt Tiêu Vu Mẫn ướt nhoè, giọng nói run run đầy xúc động.
“Nhưng mà em yêu anh là thật.
Ngay từ lần đầu gặp anh, em đã yêu anh.”
Sự dửng dưng của anh khiến cô ta quặn lòng, hai hàng nước mắt nóng nổi chảy dài trên đôi gò má lạnh tanh.
Cô ta dùng tay kéo dây áo xuống, để lộ hõm ngực sâu trắng ngần.
“Chỉ cần anh muốn, cái gì em cũng có thể cho anh.”
“Cô điên rồi sao? Mau kéo áo lên đi.”
Không liếc nhìn cô ta lấy một cái, Hàn Lạc Thần sải bước lướt qua.
Tiêu Vu Mẫn cố chấp bất ngộ vẫn một mực không chịu từ bỏ, cô ta xoay người ôm chặt Hàn Lạc Thần từ phía sau.
“Đây là cơ hội cuối cùng của em, nhất định em sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Em thật sự rất yêu anh.
Nếu bắt em phải ngừng yêu anh thì chi bằng anh hãy bảo em chết đi.”
Hàn Lạc Thần lạnh lùng gỡ cánh tay Tiêu Vu Mẫn ra khỏi người mình.
“Tôi không hề yêu cô.
Cho dù cô có chết cũng vậy thôi!”
Dứt lời anh thẳng đường bước đi, không một cái ngoái đầu lại, đóng rầm cửa ngay trước ánh mắt tuyệt vọng của cô ta.
Hai chân Tiêu Vũ Mẫn mềm nhũn, cô ngồi sạp xuống sàn nhà lạnh lẽo, hai tay bưng mặt oà khóc nức nở.
Tiếng khóc ai oán xé lòng.
Chẳng lẽ yêu một người là sai sao?
Không…
Yêu một người không hề sai, mà cái sai của cô ta là đã yêu sai người.
Yêu phải một người lạnh hơn Bắc Cực, cứng hơn sắt đá, tuyệt tình hơn cả những người tuyệt tình nhất trên thế gian.
Thái độ anh đã rõ ràng như thế nhưng cô ta vẫn u mê bất ngộ, tự lừa dối chính bản thân mình.
Ánh mắt tuyệt vọng nhìn về bàn ăn mà cô ta tự mình chuẩn bị suốt hai tiếng ròng.
Nhưng anh lại chưa từng ngó tới, chưa từng cầm đũa lên, càng chưa từng uống ngụm rượu nào.
Vừa trở về nhà Hàn Lạc Thần hồng hộc xông lên phòng, ôm chầm lấy Hạ Băng Tâm.
Cái ôm siết chặt eo khiến cô không thể nào thở nổi.
Cằm anh đặt nhẹ lên đỉnh đầu cô, hơi thở hổn hển như người vừa đánh trận trở về.
“Sao thế? Lạc Thần… không sao chứ?”
Lắc đầu theo bản năng, Hàn Lạc Thần dần nới