Sau hai tháng trì trệ thì dự án thời trang giữa B&J và Sanshin chính thức đi vào hoạt động.
Sáng nay tổng giám đốc Liễu Nguyên cũng đoàn khách mời sẽ tham gia khảo sát tiến trình công việc bên B&J.
Cánh cửa phòng họp hé mở, Hàn Lạc Thần cùng Hạ Băng Tâm và những trưởng phòng cấp cao của B&J đồng bước vào.
Điều khiến họ ngạc nhiên là sự có mặt của Viên Tinh Tinh bên phía đối tác.
Liễu Nguyên vốn là người nhanh nhạy cho nên vừa nhìn là có thể thấu suy nghĩ của đám người B&J.
Cô ta mở lời nói:
“Chắc là không cần tôi phải giới thiệu nữa đâu nhỉ? Hình như mọi người đều là chỗ quen biết cả.”
Viên Tinh Tinh hiện lên nụ cười đầy nham hiểm:
“Xin chào Hàn tổng, lâu rồi không gặp.”
Thái độ của Hàn Lạc Thần đối với Viên Tinh Tinh cũng chẳng khác trước là bao, lạnh lùng và thờ ơ như chưa từng gặp gỡ, chưa từng quen.
Đặc biệt là sau những gì mà cô ta làm đối với Hạ Băng Tâm càng khiến anh chán ghét.
“Hàn tổng vẫn lạnh lùng như xưa nhỉ?” Viên Tinh Tinh nói với giọng cười cợt.
“Có điều… có những người đã khác xưa rồi.
Vừa mới vào công ty chưa bao lâu đã trèo lên được chức trưởng phòng thiết kế rồi cơ đấy.”
Sắc mặt Hàn Lạc Thần sạm đen lại, dường như Viên Tinh Tinh đã vượt quá giới hạn của anh.
Cũng may Hạ Băng Tâm nhanh tay giữ anh lại, cô khẽ lắc đầu ám hiệu anh đừng hành động hấp tấp.
Vì thế mà cơn giận giữ trong lòng Hàn Lạc Thần dần nguôi ngoai, anh bình tĩnh đáp lại Viên Tinh Tinh.
“Chuyện nhân sự của B&J không cần cô để tâm.
Ngay cả Liễu tổng còn chưa lên tiếng, lẽ nào cô muốn trèo lên đầu lên cổ sếp mình ngồi luôn sao?”
Liễu Nguyên trước nay tuy kiêu căng nhưng là người làm việc có chừng mực.
Cô ta liếc xéo mắt nhìn Viên Tinh Tinh vẻ răn đe.
“Cô nên tự biết chừng mực.”
Sự đắc ý trên gương mặt Viên Tinh Tinh vụt tắt, thay vào đó là nết thu mình giả tạo và đáng ghét.
“Vâng em biết rồi.
Xin lỗi chị Nguyên.”
Cuộc họp bàn về thiết kế lần này diễn ra khá êm xuôi.
Mặc dù Liễu Nguyên không thích sự gần gũi giữa Hạ Băng Tâm và Hàn Lạc Thần nhưng cô ta không thể không thừa nhận tài năng thiên phú của Băng Tâm.
Nguồn cảm hứng trong thiết kế của Hạ Băng Tâm lần này là hoa cỏ.
Điều mà cô mong muốn là bộ sưu tập của mình không chỉ nổi trong quý này mà còn hướng tới tầm xa hơn, đó là một kiệt tác để đời.
Nếu thiết kế chỉ được may bởi những hình thù bình thường thì cho dù có đặc biệt thế nào rồi cũng bị lu mờ theo thời gian.
Nhưng nếu có thể đính kết được những chất liệu khác vào trong đó thì tin chắc rằng những thiết kế của cô sẽ lưu danh vững bền.
Đó cũng là bước đột phá mới cho ngành thời trang.
“Lần này tôi sẽ chia thiết kế của mình làm hai phần.
Một phần là sẽ dùng hoa tươi kết hợp vào thiết kế của mình, phần còn lại sẽ dùng hình dáng cỏ bất tử làm chủ đạo.”
Phần thuyết trình của Hạ Băng Tâm bị gián đoạn khi những lời bàn tán trái chiều liên tục được đưa ra.
Bởi vì để tìm ra được tung tích của cỏ bất tử đã khó chứ đừng nói là dùng hoa tươi kết hợp với thiết kế, đó dường như là điều không nào thể xảy ra.
Viên Tinh Tinh chớp thời cơ mỉa mai Hạ Băng Tâm:
“Lí thuyết nói thì dễ nhưng làm như thế nào mới khó.
Trưởng phòng Hạ xin chỉ rõ hơn về các bước cần phải làm.”
Đương nhiên khi đưa ra ý tưởng thì Hạ Băng Tâm đã lường trước được tất cả mọi chuyện.
Cô mỉm cười đáp lại:
“Chúng ta cần chia ra hai con đường: một đường lên núi Côn Lĩnh tìm cỏ bất tử, một đường tới thôn Hạc tìm bà Lương Bích Tuyền- nghệ nhân ướp hoa bất tử.”
Đường tới thôn Hạc tuy xa xôi nhưng không có gì đáng ngại về tính mạng.
Ngược lại lên núi Côn Lĩnh lại nguy hiểm trùng trùng, dốc núi cao, vực thẳm sâu, lại đầy rắn rết và côn trùng.
Chỉ cần sơ suất là có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Đương nhiên Viên Tinh Tinh nhanh miệng chiếm lấy phần ưu.
“Vậy cũng tốt, xem như để thi thố khả năng tìm kiếm của hai công ty.
Sanshin chúng