Lưu Họa Y, thoáng chốc cảm thấy mình sao có vẻ giống cô bé Lọ Lem trong truyện cổ tích nhỉ?
Nửa đêm đồng hồ điểm mười hai tiếng, cô vội vàng chạy về nhà, làm rơi cả giày thủy tinh.
Lưu Họa Y chạy như điên, nhanh chóng trở về phòng, đóng cửa lại dựa lưng vào cánh cửa, hớp.
hớp hơi thở hào hển, may mà cô chạy nhanh, nếu như gặp phải Lâm Thành Nhân chắc chắn sẽ không có kết quả tốt!
Lưu Họa Y nháy mắt một cái, suy nghĩ một chút, không đúng! Mình làm sao lại sợ hắn như vậy?
Lưu Họa Y cảm thấy mình thật buồn cười, tính cách vốn kiên cường như vậy, trong khoảnh khắc lại hiện ra vẻ sợ sệt không thể nghi ngờ.
Đánh bạo mở cửa phòng, bên ngoài hoàn toàn an tĩnh, Lưu Họa Y dè dặt thò đầu ra dò xét, bước chân nhẹ nhàng đi tới đầu cầu thang.
Lâm Thành Nhân chưa về? !
Vậy vừa rồi ngoài cổng vang lên tiếng còi xe là có chuyện gì xảy ra?!
Bất quá, chưa về càng tốt, Lưu Họa Y hào hứng trở về phòng, mang bức tranh mà Lâm Thành Công tặng cô bỏ vào một cái hộp ngụy trang, cất thật kỹ vào ngăn kéo.
Sau đó ngồi trước cửa sổ, nhìn xanh bãi cỏ biếc, tâm trạng vui vẻ, nghĩ đến Lâm Thành Công, trong lòng cô liền trở nên ấm áp.
Chẳng qua chưa được bao lâu, Lưu Họa Y nghe được tiếng ồn ào dưới nhà vọng đến.
Cô nhất thời tỉnh hồn, bĩu môi, chỉ cần dùng chân suy nghĩ cũng có thể biết được nhất định là Lâm Thành Nhân về!
Lưu Họay nhắm chặt hai mắt, cô không muốn nhìn thấy gương mặt câu có thối tha của Lâm Thành Nhân!
Nhưng đây đáng tiếc chỉ là mong muốn của mình cô mà thôi!
Ông trời hình như càng muốn đối đầu với cô