Bởi vì tối hôm qua lo lắng cho vết thương của Lâm Thành Nhân, Lưu Họa Y cả đêm ngủ không ngon, hiện tại thấy Lâm Thành Nhân thần sắc bình thường, áy náy trong lòng cũng tiêu hơn phân nửa.
Nhắm mắt chỉ chốc lát, liền ngủ thật say.
Lâm Thành Nhân quay đầu sang, thấy cô ngoẹo đầu ngủ, dáng vẻ của cô không khỏi khiến hắn cảm thấy buồn cười.
Cô ngửa đầu lên tựa lưng vào ghế ngồi, môi hơi cong lên, làn tóc đen nhánh đổ xuống che hơn phân nửa gương mặt của cô.
Lâm Thành Nhân quay đầu về, bên phải đột nhiên xuất hiện một chiếc xe, chân mày hắn khẽ nhíu, một tiếng rủa khẽ phun ra từ chiếc môi quyến rũ của hắn, ngay sau đó ngón tay thon dài trắng trẻo của hắn nhanh chóng bè quặt vô lăng, lách sang sát bên cạnh chiếc xe vừa chắn đường.
PLR
IL
Lâm Thành Nhân mới vừa thở hắt ra một hơi, không ngờ trong nháy mắt, Lưu Họa Y ngã vật xuống người hắn.
Khuôn mặt anh tuấn của Lâm Thành Nhân trong nháy mắt đầy vạch đen.
Lưu Họa Y lúc này lại khéo đến không thể khéo hơn, đầu vừa vặn ngã trên đùi hắn! Một cái tay trời đất xui khiến lại đặt ở phía dưới...hắn...!
Aiii...!
Lâm Thành Nhân hít một hơi khí lạnh, khuôn mặt co rút vặn vẹo, trên trán toát mồ hôi...!
Lưu Họa Y rút tay ra, xoa xoa gò má bị đập đau đớn, móng vuốt tiếp lại tiếp tục ấn xuống!
Là thứ gì vậy?
Ừm...!Mềm mềm...!Mềm...!Mềm...!Hả?!
Cô trong nháy mắt giật mình tỉnh lại, trước mắt chính là một cái quần tây màu đen phóng lớn, cô chớp mắt một cái, nhìn vị trí tay mình đang đè lên, lập tức rút tay về như bị điện giật.
Giương mắt nhìn lên, Lâm Thành Nhân mặt mày đen thui, đến nỗi có thể so sánh với Bao Công!
Cô lập tức ngồi thắng người, lắc đầu một cái, nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt Lưu Họa Y đỏ
như gấc.
Cô cũng đâu có muốn...!Chết thật! "Lưu Họa Y."
Lưu Họa Y nghe hắn gọi, lập tức cúi mặt xuống, khóc không ra nước mắt.
Đại ca à, tôi thật sự không phải cố ý...Anh đừng có gọi tôi..
Đừng gọi tôi..
"Lưu Họa Y!"
"Cái gì?" "Xuống xa lộ đi về hướng kia?"
Lưu Họa Y thở phào nhẹ nhõm, "Đi về khu dân cư phía đông."
Lâm Thành Nhân nhìn biểu cảm của cô, trong lòng dâng lên tà ý, khóe môi giật giật, "Mới vừa rồi xúc cảm như thế nào?".
Giống như tiếng sấm sét ầm ầm đánh xuống, bổ nát bét Lưu Họa, từ trong ra ngoài!
"Không...!Không...!Không...!Tôi không cố ý!” Trong lúc nhất thời cô lại không biết mở miệng trả lời hắn thế nào?
Cho nên, Lâm Thành Nhân, anh là lưu manh hả! Lời như vậy anh ta cũng có thể tùy ý nói ra miệng được!
Lưu Họa Y trong lòng điên cuồng hét lên, nếu là một cảnh trong phim, câu