Cô nghĩ, chỉ có loài động vật ngốc nghếch nào đó mới chỉ biết ăn rồi ngủ!
Lưu Họa Y liền đi dạo trong sân, vì cũng không có những nơi khác có thể đi.
Cô quệt miệng, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, trong lòng la lớn: Thế giới rộng lớn! Tốt muốn đi xem cho biết!
Đột nhiên nghĩ đến điều gì...!Nếu không...!hay là, đến phòng vẽ?
Cô mở to mắt, đột nhiên nhớ hôm nay là thứ bảy, Lâm Thành Công chắc hẳn sẽ không ở trường học!
Lưu Họa Y suy nghĩ một chút, sải bước đi tới hướng phòng vẽ.
Căn phòng vẽ nhỏ tối om ẩm ướt vẫn giống như mấy lần trước, đầy đất là thuốc màu, cọ vẽ.
Người đàn ông giống như thiên thần đang ngồi bên cửa sổ nhìn bên ngoài, ánh mặt trời rót xuống, dừng lại trên ánh mắt u buồn của hắn.
Nghe có người bước vào cửa, hắn quay đầu, thấy người đến, bỗng nhiên cười một tiếng.
Lưu Họa Y vẫy vẫy tay với hắn, "Còn nhớ tôi sao?".
Người đàn ông gật đầu, dưới ánh mặt trời đôi mắt trong suốt như mang theo cả nụ cười.
Lưu Họa Y ngồi bên cạnh hắn, "Anh đang nhìn
cái gì vậy?"
Hắn giơ tay lên chỉ phía trên, có hai con chim bồ câu bay qua cửa sổ, Lưu Họa Y cười nói: "Thật là đáng yêu! Anh nuôi à?"
Hắn lắc đầu, Lưu Họa Y thấy ánh mắt trong sáng của hắn tràn đầy hâm mộ.
"Anh...!Có phải anh rất muốn giống như bọn chúng, có thể tự do bay lượn" Lưu Họa Y ngoẹo đầu, dè dặt thăm dò.
Hắn sửng sốt một chút, đôi mắt mở to, dùng sức gật đầu thật mạnh.
Trong nháy mắt đó, Lưu Họa Y dường như thấy được pháo hoa đang nở rộ rực rỡ trong ánh mắt của hắn.
Thì ra hắn cũng giống như cô, muốn thoát khỏi chỗ này, tìm kiếm tự do của mình!
Cô mở to mắt, than khẽ.
Chính cô cũng