"Chị dâu.
Chúng tôi nhanh đi về đi.
Nơi này chính là khu vực cấm của biệt thự.
Khu vực cấm
đó.
Bình thường căn bản không ai đến đây cả."
"Nhân lúc chưa ai phát hiện chúng tôi nhanh đi về đi.
Nếu như bị anh trai nhìn thấy coi như nguy rồi."
Lưu Họa Y trong lòng giật mình, chẳng lẽ mình xuất hiện ảo giác thật?
Cô hoang mang gật đầu một cái, Lâm Thành Công kéo cô xoay người đi ra.
"Đứng lại."
Hai người cả người chấn động, hai đôi mắt đối diện nhau, kinh hoàng thất sắc.
Lưu Họa, ngẩng đầu, ngoài cửa một bóng đen cao lớn đứng nghiêm nghị, trong bóng tối tỏ ra đáng sợ hơn nhiều lần.
Bóng đen đi tới, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
May phước, không phải ma.
Lưu Họai giương mắt, đập vào mắt là một đồng tử sâu không thấy đáy đang hầm hầm...!
Lâm Thành Nhân cau mày, mặt đầy vẻ tức giận.
"Hai người đến nơi này làm gì?"
"Em cùng chị dâu..." Nói được một nửa, Lưu Họalấy tay khẽ nhéo Lâm Thành Công.
"Đi dạo lung tung một chút thôi..." Lâm Thành Công lập tức sửa miệng, cười lúng túng.
"Đi dạo lung tung một chút?" Lâm Thành Nhân trợn mắt nhìn cô một cái, Lưu Họa Y cúi đầu.
"Lưu Họa Y, cô đúng thật không phải đèn cạn dầu nhỉ, lẳng lơ với đàn ông thì thôi ngay cả em trai tôi cũng không tha."
"Anh." Lâm Thành Công cao giọng, "Anh nói chuyện kiểu gì vậy? Em cùng chị dâu thật sự đúng là đi dạo lung tung thôi."
"Hừ." Lâm Thành Nhân nghiêng đầu nhìn qua, trên mặt Lưu Họa Y hiện lên một tia giễu cợt, dù sao nghe hắn nói những lời này đã thành thói quen của cô.
Đơn giản chỉ là mấy từ ngữ kiểu...!đồ đàn bà dâm đãng, tiện nhân,..
này nọ.
Lâm Thành Nhân thấy cô thờ ơ, quay đầu nhìn Lâm