Lưu Họa Y đang mơ mảng ngủ đột nhiên có cảm giác bất an, cô mở bừng mắt, thấy một khuôn mặt thô tục bóng dầu mỡ đang ghé sát mặt mình.
Thấy cô mở mắt hắn ta hơi giật mình, lùi lại phía sau một chút.
Cô lập tức tỉnh táo, chuyện quái gì thế này?
Tại sao những chuyện điên rồ cứ liên tục ập đến, đi taxi mà cũng gặp phải biến thái.
Lưu Họa Y lập tức ngồi thẳng dậy, trừng mắt.
“Ông làm gì vậy? Tôi báo công ty quản lí của ông đấy.”
Người đàn ông thô tục kia thấy Lưu Họa Y đã ngủ thì muốn chiếm chút lợi, dù sao anh ta cũng không dám làm chuyện trái pháp luật, ông ta còn gia đình cần nuôi sống nữa.
“Cô gái, hiểu lầm thôi, tôi định lấy đồ chỗ kia.”
Ông ta chỉ sang bên cạnh chỗ cô ngồi, có một chiếc cặp nhỏ.
Lưu Họa Y với tay đưa cho ông ta, lúc nhận lấy chiếc cặp nhỏ, ông ta cố ý chạm vào tay cô, những ngón tay thon thả mềm mại của Lưu Họa Y lập tức làm bùng cháy thú tính trong lòng gã đàn ông thô tục.
Ông ta nở nụ cười méo mó.
“Em gái, em đi đâu.”
Ông ta nắm chặt bàn tay cô, bắt đầu mân mó.
Lưu Họa Y dùng sức rút tay ra, bàn tay kia giơ điện thoại đã bấm sẵn số cảnh sát.
Ông ta nhìn thấy thì khuôn mặt biến sắc, vội vàng trở về ghế lái, bắt đầu ngoan ngoãn lái xe.
Cũng may đây là ban ngày, nếu không không biết nguy hiểm tới mức nào.
Ông ta lái xe ra đường lớn, Lưu Họa Y lập tức bắt ông ta dừng xe, cô bước xuống, đón một chiếc taxi khác về nhà.
Cũng may tên đàn ông kia không quá xấu xa, nếu hắn ta dùng bạo lực, có thể cô đã không thoát khỏi dễ dàng như vậy.
Lưu Họa Y vỗ ngực, thầm thở phào.
Bắt một chiếc taxi khác, mặc dù lần này vô cùng mệt mỏi, cô cũng không dám ngủ, ngồi ngay ngắn nhìn ra bên ngoài, đợi về đến nhà.
Nhưng xe đi được một đoạn đột nhiên dừng lại, người tài xế xuống xe, kiểm tra một lúc rồi báo xe bị hỏng, cô đợi anh ta sửa một lát.
Lưu Họa Y thở dài, có thể đừng đen đủi nữa được không?
Hình như ông trời cũng nghe thấu nỗi lòng của cô, một lát sau tài xế đã sửa xong xe, đưa Họa Y về.
Về tới biệt thự, Họa Y khập khiễng đi vào.
Chân cô sưng tấy, vô cùng đau đớn.
Nhưng vừa bước vào phòng khách, cô đã thấy Lâm Thị Ngọc Anh ngồi trên sô pha, đang ung dung thưởng trà.
Lưu Họa Y thở dài, cô thật sự chỉ muốn nghỉ ngơi, không muốn phải nhìn mặt, nói chuyện cùng người đàn bà này.
Lâm Thị Ngọc Anh nghe được tiếng mở cửa liền quay đầu lại nhìn, thấy Lưu Họa Y sắc mặt lập tức trở nên khó coi, trong mắt thoáng qua một tia giễu cợt.
"Thật là càng lớn càng không ra gì, mấy giờ rồi mới về? Một cô gái suốt ngày ở bên ngoài lêu lổng thì ra thể thống gì? Thật không biết xấu hổ, mặt mũi nhà họ Lưu bị cô vứt hết rồi." Ngọc Anh không thèm nhìn Lưu Họa Y, ngồi một bên mỉa mai.
Bị giằng co cả đêm với Lâm Thành Nhân, rồi lại gặp tên tài xế taxi biến thái, Lưu Họa Y vốn là mệt mỏi không chịu nổi, tối mịt mới về tới nhà liền nghe được Ngọc Anh giễu cợt như vậy,