Lâm Di ở đó được một lúc thì quay về nhà, công việc khai sáng đầu ốc của Thiên Phong đã xong nên không còn gì bận tâm.
Sáng sớm, ánh bình minh chiếu vào phòng, Ngọc Vân nằm trên giường đôi mi khẽ động, rồi chậm rãi mở mắt.
Đập vào mắt cô chính là một bức tường trắng, và cách bày trí đơn sơ nhẹ nhàng của một căn phòng.
Cô gắng gượng ngồi dậy, bồi hồi nhớ lại những gì mình mới vừa trải qua. Cô giơ đôi tay sờ lên mặt mình, đôi mắt đỏ hoe ngấn nước, đáy lòng trào dâng nỗi đau xót xa, nhưng chỉ một giây sau cô đã có thể lấy tay đưa lên mặt gạt đi giọt nước mắt chuẩn bị rơi, Ngọc Vân nghĩ:
“Số mình vẫn còn một chút may mắn, vẫn còn sống để nhìn để nói.”
Ngọc Vân nhớ lại cái giây phút mấy đôi tay thô ráp, nhẫn tâm giáng xuống gương mặt mình không chút do dự mới thấy cuộc đời này bạc bẽo vô cùng.
Tiếng bước chân dồn dập từ ngoài truyền vào, làm Ngọc Vân giật mình, cô giương đôi mắt như đề phòng nhìn về phía cửa.
"Cạch". Cánh cửa phòng bệnh được mở ra, Lúc Hoàng Thiên Phong vừa bước vào thì Ngọc Vân đã nằm xuống quay mặt đi hướng khác giả bộ nhắm mắt lại.
Hôm nay hắn mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần tây, tuy đơn giản nhưng không hề làm giảm đi dáng vẻ khí khái đẹp trai của hắn, mà còn làm tăng thêm vẻ phong trần quyến rũ khiến bao thiếu nữ mê mẩn. Chương mới nhất tại * TRÙM TRUYỆN.co m *
Trên tay hắn cầm một túi đựng thức ăn, chậm rãi đi đến chiếc bàn ở phía cuối giường, hắn cẩn thận nhẹ nhàng mở ra từng món một, để lên bàn thật ngay ngắn.
Nằm trên giường mà Ngọc Vân vô cùng hồi hộp, trống ngực đập liên hồi, cô căng thẳng đến nổi cả người như phát run. Ngọc Vân sợ phải đối mặt với sự chán ghét của hắn, lúc này đây người cô không muốn gặp nhất chính là Hoàng Thiên Phong.
Nhưng ông trời không cho cô được như ý. Cái mùi thơm phức của thức ăn xông thẳng vào mũi của Ngọc Vân làm ruột gan cô cồn cào. Đã lâu rồi cô không được ăn uống tử tế.
Mùi thơm như một lực hấp dẫn không thể từ chối. Ngọc Vân dùng hết sức lực bình sinh, một phát ngồi bật dậy, trong lòng thì hy vọng người này không phải là Thiên Phong.
Suy nghĩ của Ngọc Vân lại trái với hiện thực. Người đàn ông đang đứng trước mắt cô chính là Thiên Phong, hắn còn nhoẻn miệng cười làm Ngọc Vân bối rối hai má thoáng ửng hồng, đôi mắt tỉ mỉ mà quan sát từng nét mặt của hắn.
Người đàn ông điềm đạm, đẹp hết phần thiên hạ này, thật khác hẳn cái người lạnh lùng đáng sợ ngày hôm qua. Nếu không tận mắt nhìn thấy có lẻ Ngọc Vân không bao giờ tin người hôm nay với người hôm qua là cùng một người, giống như trong con người Thiên Phong đang tồn tại hai nhân cách đối lập nhau,một tà một chính, thiện ác bất phân.
Ngọc Vân nhìn Thiên Phong đến mức đờ đẫn, mà quên luôn cả việc ăn uống khiến hắn phải đưa tay gõ đầu cô một cái, nói:
“Nhìn đủ chưa! Nhìn đủ rồi thì ăn.”
Ngọc Vân thoáng ngượng ngùng khi nghe lời hắn nói, nhưng cũng nhanh chóng ngồi thẳng người, theo bản năng đưa tay ra cầm muỗng mút.
Khi nhìn thấy đôi tay gầy guộc của Ngọc Vân, ánh mắt hắn trở nên ảm đạm, cảm giác đau lòng tràn ngập trong trái tim.
“Tôi đút cô ăn.” Anh giật lấy cái muỗng trên tay cô.
“Tự nhiên dịu dàng với tôi, anh có ý đồ gì?” Ngọc Vân nghi hoặc trong lòng, lấy hết can đảm trong người hỏi hắn.
“Giờ có ăn hay không?” Thiên Phong bực bội buông muỗng xuống.
Chỉ một câu ngắn gọn thôi Thiên Phong làm bức tường thành tình yêu đơn phương trong lòng Ngọc Vân sụp đỗ. Cô nhận ra dù bản thân có cứng rắn bao nhiêu thì giờ phút này Ngọc Vân chẳng cần gì cả, chỉ cần nghe một câu nói dịu dàng của anh thôi, chỉ muốn anh ôm vào lòng, muốn nhiều hơn thế sự dịu dàng của anh,nhưng sao chẳng thể nói nên lời. Ngọc Vân buồn bã cúi đầu lặng lẽ mà rơi nước mắt.
Ngọc Vân thấy mình vô dụng, chẳng mạnh mẽ như lời đã từng nói trước đây.
Nhìn cô gái trước mắt chỉ biết cúi đầu, hắn có chút rối bời khi nhìn thấy Ngọc Vân đang nén khóc.
Hắn không tự chủ mà đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, cầm muỗng lên múc từng miếng, đút từng muỗng cơm cho cô......
Và cứ như thế, sáng ngày nào Thiên Phong cũng đến chăm sóc cô, buổi trưa anh lại đem đồ ăn đến cho cô, anh rất ân cần chu đáo, không một chút hung dữ như thường thấy. Tuy anh lạnh lùng và ít có khi nói chuyện nhiều với cô, nhưng Ngọc Vân biết anh đã cười nhiều hơn trước và nụ cười của anh có thể làm tan chảy trái tim thiếu nữ.
Có khi anh còn ăn ngủ nghỉ qua đêm ở phòng bệnh, buổi tối anh lại nhẹ nhàng ôm cô mà ngủ.
Tình cảm của anh và cô ngày một lớn dần lên. Có lần Ngọc Vân muốn chủ động ôm chầm lấy anh, muốn thổ lộ hết tình cảm đơn phương chất chứa trong lòng cho anh biết. Nhưng Ngọc Vân lại không có dũng khí để nói ra, nên cô đành ngậm ngùi cất giấu tình cảm đó trong lòng một lần nữa.
Một tuần sau.
Ngọc Vân cũng đã khỏe lại, Thiên Phong đích thân đến đón cô chở cô về nhà.
Về đến nhà, chưa kịp bước vào thì đã có người gọi đến.
Trợ lý Lưu nói, chi nhánh ở Thái Lan gặp sự cố.
Anh bỏ mặt cô ở lại rồi nhanh chóng lái xe rời đi.
Hoàng Thiên Phong không kịp nói lời tạm biệt với Ngọc Vân, cũng chưa kịp hứa hẹn điều gì đã phải đi Thái Lan để giải quyết công việc, bỏ lại Ngọc Vân ở nhà đối mặt với bao sống gió.
Hoàng Thiên Phong không hề biết rằng, có người đang âm mưu khiến anh triệt để chết tâm với Ngọc Vân.
Còn Lâm Di, cô cũng đang nằm trong tầm ngắm của người khác mà không hề hay biết.
Bên trong căn phòng vip của quán bar Angela, một đội nam nữ dây dưa quấn lấy nhau, tiếng va chạm xác thịt cứ vang vọng bên trong căn phòng.
Căn phòng ngập tràn mùi tình dục làm người ta thấy buồn nôn. Quần áo nam nữ trộn lẫn vào nhau vương vãi khắp phòng.
Không biết qua bao lâu sau khi đã thỏa mãn cơn khát tình điên cuồng.
Đôi nam nữ ấy mới cùng nhau bàn chủ đề chính, người phụ nữ Thẩm Ngọc Mai nhàn nhạt mở miệng:
“Chuyện em nhờ anh giúp, làm đến đâu rồi.”
Ngạn Tống, đưa tay vòng qua người của Ngọc Mai rồi cúi xuống vùi mặt vào cổ của cô ta, tham lam hưởng thụ dư vị còn đọng lại khi nãy. Ông ta nói:
“Người thì anh đã tìm thấy, nhưng giống y hệt bản gốc thì không có.”
Ông đã cho người tìm khắp nơi nơi trong thành phố S, nhưng người có ngoại hình giống y như trong ảnh thì giống như mò kim đáy biển, khó khăn lắm