Thấy mọi chuyện không ổn và sợ Ngọc Vân bị tổn thương Thiên Phong đành đưa cô lên tầng hai. Phòng 1213
“Ngọc Vân. Em vào phòng này nghỉ ngơi một chút, khi nào bữa tiệc bắt đầu anh sẽ đưa em xuống dưới.”
“Em biết rồi.”
“Anh sẽ gọi Lâm Di đến nói chuyện với em.”
Nói xong hắn hôn lên trán cô, rồi nhẹ nhàng quay mặt bước ra ngoài.
Sau khi Thiên Phong rồi khỏi thì có hai người đàn ông cao to xong vào phòng. Cô chưa kịp hô hoán lên thì đã bị họ đánh ngất, thế là Ngọc Vân được đưa đến một căn phòng khác.
Chỉ sau đó vài phút, có một người đàn ông dìu một cô gái khác vào phòng, cô gái này có gương mặt cùng vóc dáng giống y như Ngọc Vân.
Lúc này Hoàng Thiên Bá cùng với Thiên Phong ở đại sảnh tiếp khách. Một lát sau Hoàng Thiên Bá được hắn dìu lên sân khấu, nói lời trịnh trọng cảm ơn, sau đó tuyên bố buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Thiên Phong định quay bước đi lên lầu, nhưng đã bị Hoàng Thiên Bá ngăn lại. Ông nói:
“Con cầm lấy ly rượu này, đến mời Ngạn Tống một chung rượu xã giao đi.”
Ông nhìn ly rượu màu đỏ tím trong tay, ánh mắt sâu xa như đang chứa một âm mưu mà chỉ có ông biết.
“Ba!...”
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của ông, dù không muốn đi chút nào, hắn cũng phải dời bước. Hắn cầm lấy ly rượu trên tay ông từng bước đi về phía Ngạn Tống.
Ngạn Tống cũng đang miệng lưỡi không ngớt nói chuyện với những lãnh đạo cấp cao của những tập đoàn lớn, hòng tạo mối quan hệ thân thiết để sau này kiếm chác được mối làm ăn lớn - đó cũng là lý do ông ta mạo hiểm đến buổi tiệc này dù biết đối phương có thù không đội trời chung với mình.
“Chào chú Tống.”
Giọng nói vang lên phía sau, như có chút gì đó quen thuộc, ông ta nhíu mày quay đầu lại.
Cái mặt sững sờ vừa ngạc nhiên vừa hoang mang của Ngạn Tống làm Thiên Phong trở nên đắc ý, giả bộ ôn hòa với ông ta:
“Mời chú một ly.”
Nói xong hắn đưa ly rượu trong tay trước mặt Ngạn Tống, ép ông ta phải nhận lấy.
“Cậu ấy có lòng như thế thì ông nên nhận đi.”
“Ông có biết đây là ai không- tổng tài của tập đoàn Thịnh Thế. Được người tài giỏi như cậu ấy mời rượu là vinh hạnh cho ông đấy.”
Bao nhiêu người đứng bên cạnh cứ phụ họa, miệng nói không ngớt khiến Ngạn Tống rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, ông ta đành đưa tay ra nhận lấy ly rượu.
Thật sự không ngờ đến cũng có ngày phải chạm mặt nhau trong tình cảnh này, biết vậy ông ta sẽ không đi đến đây.
Bây giờ đây Ngạn Tống biết mình đang rơi vào cảnh thất thế, không nhận thì người khác nhìn vào nói ông ta kiêu ngạo, thất lễ, còn nhận thì chẳng khác nào tự vả vô mặt mình- sự việc năm xưa để lại trong lòng mỗi người chỉ có một chữ hận.
“Mời!mời... Mời mọi người.”
Ngạn Tống một hơi uống cạn ly rượu trong tay.
Quan sát nhất cử nhất động của Ngạn Tống từ đằng xa, Hoàng Thiên Bá ánh mắt thâm sâu khó lường, buổi tiệc hôm nay chính là cho Ngạn Tống biết gậy ông đập lưng ông là như thế nào.
Ngạn Tống sau khi uống xong ly rượu thì tìm cách lảng tránh đi chỗ khác.
Nhưng chỉ một lúc cơ thể ông ta bắt đầu nóng ran, tim đập nhanh hơn lúc bình thường.
“Thiên Phong mày dám bỏ thuốc tao.”
Ngạn Tống tức giận, vội vã lia con mắt của mình ra mọi hướng nhằm tìm kiếm cô gái đi cùng ông ta. Đột nhiên phía sau có người lên tiếng, làm ông ta thảng thốt:
“Có phải ngài muốn tìm cô gái đi chung không ạ. Lúc nãy tôi thấy cô ấy đi lên lầu hai phòng 1213 rồi ạ.”
Người nhân viên phía sau, tiến đến gần Ngạn Tống, nói với giọng điệu chắc nịch.
Ngạn Tống hơi do dự, nhưng rồi cũng theo nhân viên đó đến phòng 1213.
Khi đến nơi, người nhân viên đó cũng âm thầm cáo lui. Một mình Ngạn Tống bước vào phòng, thân thể ông ta lúc này cứ như bốc hoả, nhịp tim dồn dập khó chịu, đến khi nhìn thấy cô gái nằm trên giường với dáng vẻ khêu gợi, ông ta chẳng ngần ngại bổ nhào về phía cô gái...
Bên dưới đại sảnh, bầu không khí trên cuồng nhiệt hơn bao giờ hết.
Hoàng Thiên Bá bước lên sân khấu trịnh trọng nói:
“Hôm nay là sinh nhật lần thứ 60 của tôi, bấy giờ tôi xin mời mọi người lên hát một bài để thay đổi bầu không khí.”
Lời vừa dứt, một chàng trai trẻ tuổi, đã nhanh chóng bước lên sân khấu.
“hoan nghênh, hoan nghênh.”
Một tràn vỗ tay bắt đầu dồn dập
Lời hát vừa cất lên cũng là lúc màn hình lớn ở phía sau lưng của chàng trai trẻ sáng lên, rồi khoảng vài giây sau hình ảnh Hoàng Thiên Bá thời trẻ, lúc ông còn là tổng tài của Hoàng thị, rồi lúc ông kết hôn với Hàn Du, rồi đến cảnh ông ôm Hoàng Thiên Phong lúc ấy chỉ hai tuổi.
Những hình ảnh này càng được giọng hát làm cho càng nỗi bật, tất cả mọi người ở dưới sân khấu đều dồn hết sự chú ý vào những hình ảnh trên màn hình lớn.
Màn hình lại tiếp tục với những hình ảnh Ngạn Tống, Hàn Du, Hoàng Thiên Bá ba người đứng chung một khung hình, rồi đến những ảnh Hoàng Thiên Bá bị áp giải vì tội tham nhũng.
Ngay lập tức bên dưới sân khấu bắt đầu nổi lên những tiếng xì xào bàn tán. Đến khi những hình ảnh Ngạn Tống kết hôn với Hàn Du được đưa lên thì những lời bàn tán ấy ngày một lớn dần.
Tiếng hát hoà cùng tiếng nhạc tiếp tục vang lên, thì bỗng nhiễn màn hình lớn trở nên đen kịt, âm