Thiên Phong một mình điều khiển xe đi đến công ty. Thật lạ lùng hắn càng ngày không có một chút hứng thú làm việc, cứ như đến công ty chỉ để cho có vậy.
Một số tài liệu và sổ sách để trước mắt, chờ hắn phê duyệt, vậy mà một cái liếc mắt hắn cũng chẳng có, qua loa cầm bút quẹt vài đường nét để chứng minh hắn đã xem qua. Hắn chán chường, dường như mọi thứ xung quanh đang dần thu nhỏ lại, tâm trí hắn, thậm chí cả bản thân, hắn cũng chẳng muốn hoạt động chút nào.
Bên trong hầm để xe của tòa nhà Thịnh Thế, chiếc siêu xe của hắn, bên trong đấy vang lên một đoạn nhạc quen thuộc, chiếc điện đang nằm bên dưới ghế lái phụ đỗ chuông liên tục không ngừng, người gọi không ai khác là Lâm Di. Hình như chiếc điện thoại của hắn rơi ở trên xe từ khi nào, mà chính bản thân hắn cũng chẳng biết.
Ở nhà mình Lâm Di cứ đi qua đi lại, điện thoại thì cứ để một bên tai liên tục.
“Thiên Phong ơi. làm ơn bắt máy đi được không.”
Lâm Di thật vô cùng bực mình, cô cứ đi đi lại lại.
“Aiiii. Cái tên đần này thật bực mình hết sức.”
Hôm qua đến giờ cô đã gọi cho hắn cả trăm lần rồi, mà chẳng có động tĩnh gì cả. Lâm Di hơi mất kiên nhẫn.
Lâm Di thở dài một hơi, có lẽ cô nên đến tận nơi để tìm hắn, nói là làm cô đi một hơi ra khỏi nhà ngồi trên xe Lâm Di có chút băn khoăn. Hai con đường một đi về phía biệt thự của hắn, một đi đến Thịnh Thế. Thật ra lòng cô rất bối rối, cô có nên nói cho Ngọc Vân biết mọi chuyện hay là cứ mặc cho tự nhiên. Trong tình yêu chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ nhất dù cô có xen vào, mà nếu Ngọc Vân không tự nguyện thì cũng bằng không.
Cho dù cô có nói ra sự thật rằng Thiên Phong có thể sẽ phát điên thì sao chứ. Với cô hay bất kỳ một cô gái nào khác trên đời này, không ai lại có thể toàn tâm toàn ý ở cạnh một người điên bao giờ. Trừ khi tình yêu ấy có thể vượt qua cả sinh ly tử biệt, sống chết có nhau nhưng tình yêu như vậy rất ít và nếu có tồn tại thì bản thân Lâm Di cũng không biết vì cô cũng là người không phải thần thánh, không đọc được suy nghĩ của con người.
Thôi thì cô sẽ đến tìm Thiên Phong.
Hắn có khả năng níu giữ Ngọc Vân hay không là do hắn. Trong tình cảm đôi khi lòng chân thành thôi thì chưa đủ, mà phải có một trái tim thấu hiểu đối phương đang nghĩ gì, làm gì, phải đứng trên lập trường của người ta mà suy nghĩ. Có thế thì không cần phải nói nhiều, chỉ một giọt nước mắt thôi cũng đủ khiến bao con tim xao uyên, tự nguyện mà quay về bên nhau.
Nhưng có một điều cô biết rằng, người điên không bao giờ nói mình bị điên.
....
Ở biệt thự, Ngọc Vân vừa mới lừa gạt quản gia để bà ra ngoài một lát. Nếu có quản gia ở đây cô sẽ khó long mà đi mất.
Bên trong căn phòng, Ngọc Vân cặm cụi xếp từng chiếc áo bỏ vào vali của mình. Khi đến đây cô chỉ đem theo có vài ba bộ đồ tốt nhất, số còn lại cô đã để lại ở nhà cũ, bây giờ có quay về thì cũng không thể. Thôi thì đến như thế nào thì ra đi như thế ấy. Một bản hợp đồng hôn nhân và một tờ giấy ly hôn cô đã chuẩn bị sẵn.
Thật ra Ngọc Vân cũng có tít góp một ít tiền vì ba năm ở đây, dù bị Ngọc Mai chèn ép làm việc đêm ngày, nhưng cô vẫn được trả lương mỗi tháng. Số tiền này chẳng đáng là bao, nhưng cũng đủ cô sống được vài tháng.
Ngọc Vân đi về phía cái tủ, vừa mở ra một mùi hương thơm dễ chịu xông thẳng vào mũi, bên trong có rất nhiều quần áo mới, là hắn mua cho cô, miết nhẹ lên nó như thay lời chào tạm biệt, bây giờ cô không còn cơ hội để mặc nữa rồi.
Ngọc Vân đi qua phải vài bước kéo cánh của thứ hai, một bộ áo cưới trắng tinh được treo cẩn thận, bên cạnh còn có một bộ vest nam, hình như bộ quần áo này là lúc hắn mặc trong hôn lễ, hắn bỏ vào đây từ khi nào cô cũng không biết nữa.
Ngọc Vân nhìn vào chúng thật lâu, nơi khoé mắt cay cay, nước mắt đã đong đầy, nhẹ nhàng khép đôi bờ mi như khép lại đoạn kí ức đau thương này, dòng lệ chảy dài hai bên má, cô đưa tay gạt đi.
Mở mắt ra lạnh lùng cầm lấy vali rời khỏi căn phòng. Chiếc áo cưới này đã không thuộc về cô nữa.
Nhẫn cưới, ba năm cô không đeo nó vẫn an tọa ở chỗ cũ, mãi mãi từ bây giờ đã không còn liên quan với nhau nữa.
Ngọc Vân kéo vali xuống dưới lầu.
Một bóng dáng đàn ông, cao lớn, vóc dáng phong trần, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, vừa nãy khi Lâm Di nói hôm nay cô sẽ rời đi, hắn đã không màng tất cả chạy về đây. Vượt đèn đỏ mà cứ ngỡ như vượt núi non biển cả, giữ đường kẹt xe, hắn liều mạng bỏ giày chạy bộ