Buổi chiều, mặt trời dần khuất xa phía chân trời.
Đứng bên ngoài ban công, Ngọc Vân thả hồn theo những đám mây màu cam rực rỡ trên bầu trời, hoàng hôn thật đẹp hiện lên sống động lung linh trong mắt cô, mãi hít thở khí trời nên cô không hay biết Thiên Phong đã chậm rãi bước nhẹ nhàng đi về phía cô.
Cánh tay của anh bất thình lình vòng lên đằng trước ôm lấy cô, Ngọc Vân giật mình một cái nhưng rồi cũng phát hiện ra vòng tay ấy quen thuộc, cô chủ động xoay người ôm anh thật chặt.
“Ông xã! Hôm nay anh về sớm thế.”
Mùi hương thoang thoảng nam tính trên cơ thể anh, đã cả ngày rồi mà vẫn còn rất quyến rũ, Ngọc Vân tham lam vùi mặt vào ngực anh để hưởng thụ.
“Về sớm để cho bà xã một bất ngờ.
- Bất ngờ gì thế ạ.”
“Em đi thay đồ đi, anh ở dưới nhà đợi em.”
Thiên Phong, sau đó lui nhanh ra cửa, lúc đi xuống dưới nhà, anh gặp quản gia.
“Quản gia, bà đưa hai đứa nhỏ về nhà ông nội chúng chơi vài hôm đi.”
“Được. Cũng đã lâu rồi chưa về thăm lão gia. Vậy bây giờ tôi đi chuẩn bị đây.”
“Tôi sẽ gọi tài xế đưa bà đi.”
Thiên Phong sắp xếp như vậy là vì không muốn vợ yêu bận tâm rồi sinh ra phiền muộn về chuyện con cái, anh muốn cô vui vẻ, hạnh phúc an lòng khi ở cạnh anh.
Thật ra trước khi về nhà anh đã ghé qua shop thời trang mua vài bộ quần áo cho cả hai, anh còn mua một số thực phẩm để tiện nấu nướng mỗi khi cần.
Ngọc Vân mặc bộ váy màu hồng phấn bước xuống cầu thang, chiếc váy bay bổng theo từng bước chân, làn da trắng mịn, gương mặt xinh đẹp, nhìn Ngọc Vân giống như nàng tiên nữ xuất hiện giữa đời thường, thuần khiết thanh cao khiến Thiên Phong cứ luôn mãi nhìn ngắm trong lòng lại có chút tự hào đến lạ.
Chẳng bao lâu, chiếc xe chạy bon bon trên đường, rất nhanh thôi đã dừng lại một nơi, đối với Ngọc Vân nơi này vừa quen mà vừa lạ. Đây chính là ngôi nhà kính có ba mặt hướng ra biển, tuy cô đã đến đây có một lần nhưng kí ức động lại trong lòng cô thật sâu sắc và rõ nét, nơi đây về chiều hiện lên đẹp đẽ lung linh, huyền ảo như một bức tranh thủy mặc.
Vừa bước xuống xe, mặt trời cũng vừa lặn xuống chân đồi, xung quanh chính là đám mây màu cam làm sáng chói cả một vùng rộng lớn, nơi đây thật khiến người ta như lạc vào một thế giới thần tiên.
“Bà xã đi thôi.”
Thiên Phong nắm tay Ngọc Vân dẫn cô vào trong nhà.
Vừa bước vào cửa, điều đầu tiên Ngọc Vân cảm nhận được là một không gian ấm cúng làm người ta liên tưởng đến hạnh phúc gia đình. Ngồi xuống chiếc giường nhún nhún vài cái rồi ngã lăn ra hưởng thụ một chút thoải mái, nhưng đôi mắt lại liếc ngang liếc dọc, cô ngồi dậy bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ kéo rèm cửa, khung cảnh bên ngoài đẹp đến nỗi không từ gì có thể miêu tả nỗi, cô lại ngồi xuống giường tha hồ ngắm say sưa ngắm cảnh như ngắm người yêu.
Một nhất cử nhất động của vợ yêu từ lúc bước vào cửa đều được Thiên Phong thu vào trong tầm mắt, đến bây giờ anh mới nhận ra tình yêu thật đẹp nhưng yêu có sâu đậm đến mấy nếu lập trường không vững vàng và không có lòng tin giữ chặt đối phương bên mình, thì đến cuối cùng cũng chẳng bao giờ có nhau, giờ nghĩ lại chuyện đã qua Thiên Phong cảm thấy lồng ngực mình vẫn còn đau nhói, nhưng có đau có khổ có cay đắng ngọt bùi thì mới gọi là tình yêu. Tình yêu nó lạ như vậy đó.
Thiên Phong đi đến chiếc tủ ở đầu giường, anh cẩn thận kéo ngăn tủ và lấy ra một chiếc hộp màu đen bằng gỗ soài quý hiếm. Anh đi vòng qua chiếc giường và ngồi xuống bên cạnh cô.
“Bà xã! Tặng em này.”
Anh cầm chiếc hộp để vào tay cô.
“Anh thật tốt. Trong đây là gì thế.”
Ngọc Vân vô cùng tò mò, trong lòng không khỏi đoán bừa chắc là kim cương, tâm trạng mang theo chút mong chờ. Không đợi được nữa cô chuẩn bị mở ra.
Nắp hộp vừa mở, trái ngược với dự đoán của cô, bên trong toàn thư với là thư, chia thành hai ngăn một nhỏ một lớn. truyện ngôn tình
Những lá thư thật quen mắt, mùi hương nó phát ra nhẹ nhàng mà dễ chịu. Cô cúi đầu nhìn vào nó rồi quá khứ