Tổng Tài Ác Ma Và Cô Vợ Sát Thủ

Tiệc Thôi Nôi


trước sau

Thời gian trôi nhanh thoáng chốc Hàn Lãnh Phong đã 1 tuổi, cô và anh đã bày ra kế hoạch sẽ tổ chức cho con buổi tiệc thôi nôi không quá lớn chỉ mời những người quan trọng ngoài ra không bất kỳ ai

Căn nhà rộng lớn được trang trí một màu xanh da trời vô cùng nhã nhặn, bóng bay màu xanh trắng xen kẽ cùng với dòng chữ happy birthday lớn chính giữa, dòng chữ vàng in chói lóa ở góc tường khắc tên Hàn Lãnh Phong

Cô hạnh phúc nở nụ cười ấm áp của người mẹ nhìn xuống khuôn mặt đáng yêu, làm mẹ rồi cô mới nhận ra được niềm vui của cô sự hạnh phúc của cô đều xuất phát từ thiên thần nhỏ này, ừ? Phải nói khi nhìn vào khuôn mặt này, cô phải chắc lưởi khen rằng :

Thằng nhóc càng lớn lại lộ rõ nét trầm tĩnh, yên ắng giống anh, khuôn mặt khôi ngô búng ra sữa trắng mịn màng, thân hình có hơi béo ú, từng khúc thịt đều hiện ra trước mắt.. Có vẻ như cô chăm con rất kỹ

" Ôi cháu ngoại của tôi, sao tuấn tú thế này"

Bà vui sướng ôm lấy thân ảnh nhỏ trong tay, ánh mắt luôn hí hứng vui vẻ, trên môi không ngừng nở nụ cười sung sướng,

Quan Linh Chi kể từ lũc Lãnh Minh An sinh hay sau khi sinh đã ở cạnh cô suốt mấy tháng liền, bà tuổi tuy đã già mà cháu chắc lại đầy lòng bà càng thêm vui, nhà nào còn có phúc hơn nhà bà chứ

Con gái bà đẻ tù tì liền bốn nhóc, Lãnh Minh An bây giờ lại có con, sống từng tuổi này có được như vậy đã rất mãn nguyện

" Chà, Thiên coi bộ cu cậu này rất giống cậu"

" Đúng đấy"

Vũ Thành và Tống Hiểu Phàm sau khi hoàn thành xong công việc đã nhanh chóng đến dự buổi tiệc, ánh mắt tuy hờ hững nhưng vẫn nở nụ cười nhẹ khi nhìn thấy đứa trẻ

Tứ Đại Tài Phiệt danh tiếng vang dội không bao giờ đụng đến phụ nữ, thế mà ai biết được trong tương lai hay trước mắt hai người anh em này đã có được mái ấm an yên hạnh phúc

" Hàn Lãnh Phong, Phong trong phong ba bão táp"

Vũ Thành vui vẻ ngồi trên ghế sofa vòng cong trên tay là ly rượu vang, ánh mắt giễu cợt nhìn Hàn Thiên đâm chọc, khuôn mặt vẫn giữ một nét trầm lặng vốn có

Hàn Thiên đang bận tay chăm sóc cho cu cậu để chuẩn bị cho các thi thức buổi tiệc thôi nôi, nghe được giọng nói đâm chọc của Vũ Thành, đôi mắt chim ưng liếc cậu ta chăm chăm, con anh mà dám trêu vậy sao, để mốt coi anh trêu con cậu như thế nào

" Phong, trong cuồng phong, chứ không phải phong ba bão táp"

Từng chữ từng lời nói thoát ra cửa miệng nghe thật đau nghiến, cả hai mặc kệ phòng khách đang có nhiều người vẫn tiếp tục đấu khẩu với nhau, những kẻ ngoài cuộc chỉ biết nhún vai lắc đầu chịu thua

Quan Linh Chi bưng một mâm trên đó có búa, sách, vàng và cây bút, cục đất sét... Đặt xuống trước mặt của cậu nhóc đang chơi đùa, ánh mắt to tròn lấp lánh bò tới, nắm tay quơ quơ xung quanh

Tiếng ơ a phát ra miệng, ánh mắt láo liên qua lại đột nhiên dừng lại trên phía dưới bàn chân của Tống Hiểu Phàm có cái gì đó hình như rất thu hút cặp mắt tinh ranh này, Lãnh Phong lập tức bò nhanh hơn

Bàn tay nhỏ nắm lấy cán rồi rút ra, đó là cây dao găm cán màu vàng được thắt đầu rồng, khi cậu nhóc cầm lên quơ quơ
làm ai nấy trong nhà đều hốt hoảng....

Lãnh Minh An từ xa đi đến nhẹ nhàng dụ dỗ cậu nhóc mới chịu buông cây dao, rồi cô đưa nhanh cho Tống Hiểu Phàm... Đây là vật không được đặt vào mâm nhưng vẫn tính là món đầu tiên

Tiếp theo và cuối cùng cậu nhóc khó ưa không thèm chọn thêm cái nào, chỉ biết quay mông bò đi chổ khác để lại đám người lớn khổ sở

" Cu cậu này sau này có tương lại đấy"

" Đúng rồi, giống cậu chẳng sai"

Tần Nhi và Vương Gia Uy an yên trò chuyện cùng nhau, Vũ Thành thì vẫn như cũ ngồi yên được chút là đã mở mồm trêu ghẹo chọc người ta tức mới thôi. Tống Hiểu Phàm vẫn trầm ngâm hưởng thức rượu quý, mặc kệ hai kẻ kia đang mèo vờn chuột, không ai chịu thua ai cứ thế mà cuộc đấu khẩu vẫn còn tiếp tục dài hạn cho đến sau này

Tối đó người qua tiếng lại vui vẻ tụ họp cũng hơn ba tiếng, tiệc đến đã đến lúc tàn cuộc, Vũ Thành không biết vì gì vội vội vàng vàng rời đi, Tống Hiểu Phàm sau đó cũng rời khỏi....

Quan Linh Chi và Tần Phan thì có cuộc hẹn quan trọng vào sáng ngày mai nên đã nhanh chóng tạm biệt Lãnh Phong mới chịu lên xe, Bà là không nỡ đi, không nỡ xa đứa cháu trai bé bỏng, kháu khỉnh này

Lãnh Minh An sau bao tiếng mệt mỏi chuẩn bị bữa tiệc này cho con trai mà lưng và tứ chi đều xuất hiện mỏi, dù bữa tiệc vui vẻ cỡ nào mà tàn cuộc rồi thì chủ nhà mới là người mệt nhọc nhất trong cái mớ hỗn độn ở phòng bếp và cái phòng khách kia

Ôi thật não nề!

Cô xoa xoa bàn tay ngã xuống ghế sofa, ngã đầu về thành ghế nhắm mắt tịnh dưỡng,

Hàn Thiên đang bế cậu nhóc ru ngủ thì thấy người phụ nữ trông mệt mỏi mà nằm ngủ luôn trên sofa, liền đưa đứa nhỏ cho má Trần, anh lê bước đi đến chổ cô, ánh mắt dịu dàng nhìn xuống khuôn mặt diễm lệ đang ngủ ngon lành

Khom người bế cô lên nhìn cô vì con mà cực nhọc tim anh bắt đầu nhói , xót xa cúi đầu hôn vào bờ môi hồng khép kín, cô như cảm nhận được sự quen thuộc cái ôm  này, mùi hương nam tính này mà không ngần ngại vùi đầu vào lòng ngực vạm vỡ, ôm lấy cổ anh, nở nụ cười ngọt ngào mặc dù vẫn còn nhắm mắt ngủ

Được ở cạnh người mình yêu thương cho dù mệt mỏi đến đâu thì trái tim vẫn sẽ cảm thấy ấm áp vì sao?

Vì cho dù cô mệt mỏi đến đâu sẵn sàng luôn có vòng tay ôm lấy thân thể cô, sưởi ấm lòng cô, có như vậy mọi khổ cực đều sẽ tan biến

Tình yêu của cô và anh đơn giản, không cần 24/24 ở cạnh nhau, không cần phải mỗi ngày nhắn tin với nhau vì chỉ cần quay lưng lại đã thấy đối phương dịu dàng dang cánh tay ra, để ôm trọn lấy thân thể người mà mình yêu nhất. Không cần nói nhiều,hứa nhiều vì tất cả hành động của người bên cạnh mình đã nói lên tất cả, trong mắt họ bản thân là duy nhất

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện