Thịnh Trạch Dung suy nghĩ một chút nhưng vẫn tỏ vẻ băn khoăn: "Anh cả, anh đã từng nghĩ đến chưa? Lúc đó anh nhìn chị Di Tâm rơi vào lửa.
Cho dù chị ấy vẫn còn sống thì hiện tại chúng ta cũng không thể nhận ra chị ấy..."
Thịnh Trạch Dung bây giờ cảm thấy hối hận vì đã nói kết quả điều tra cho anh cả của mình biết.
Cho dù anh cả của cậu ta muốn đoàn tụ với Giản Di Tâm thì ông nội cũng sẽ không bao giờ đồng ý.
Ông nội cho rằng tất cả những chuyện năm đó là do Giản Di Tâm, cho rằng cô ấy là hồng nhan hoạ thuỷ.
Nếu không có cô ấy thì hai cháu trai của mình đã không trở thành kẻ thù của nhau!
"Nghĩ rồi." Hai từ đơn giản này có thể nói lên đầy đủ quyết tâm của Thịnh Hàn Ngọc, hai người biết không thể thuyết phục được nữa, bọn họ biết tính khí của anh trai mình.
Thời Du Huyên đi đến bên dưới của toà nhà Ginza, cô đeo kính râm, bước xuống xe.
Thời Du Huyên đi vào tòa nhà rồi nói với người phụ nữ ở quầy lễ tân: "Tôi là Giản Di Tâm.
Tôi có một cuộc hẹn với Tổng giám đốc của các cô."
Năm đó khi đăng ký với công ty Thiên Mã, Thời Du Huyên vẫn chưa đủ tuổi, cô cũng không muốn cho bọn họ biết tuổi thật của mình để bị khinh thường.
Giản Nghi Ninh lúc ấy cũng chỉ là một kẻ đang chạy trốn, không thể sử dụng danh tính thật của mình.
Vì vậy Giản Nghi Ninh đã đưa thẻ căn cước của chị gái mình cho Thời Du Huyên.
Mỗi lần anh ta nhìn thấy tên của chị gái thì đều có thể cảm nhận rằng Giản Di Tâm vẫn còn sống.
Vì vậy Thời Du Huyên đành phải sử dụng tên của Giản Di Tâm để đi đàm phán cho công ty Thiên Mã.
Thư ký mở cửa phòng làm việc và nói: "Tổng giám đốc Vân, cô Giản đến rồi."
Thịnh Hàn Ngọc đứng lên: "Tôi sẽ đi gặp cô ấy."
"Chúng ta cùng đi."
Vân Triết Hạo và Thịnh Trạch Dung cùng đứng lên nói.
Hai người họ muốn đi cùng anh bởi vì bọn họ lo lắng khi anh gặp người phụ nữ kia nhất định sẽ đánh mất đi lý trí.
Thịnh Hàn Ngọc cũng không phản đối, ba người họ đi đến phòng họp cấp cao bên cạnh.
Lúc này Thời Du Huyên đang ở trong thang máy thì nhận được cuộc gọi từ Giản Nghi Ninh: “Cô không nên đi đàm phán nữa, rời khỏi đó nhanh lên.”
Giọng nói trên điện thoại đã được phần mềm chỉnh sửa giọng xử lý nhưng cô vẫn có thể nghe thấy sự băn khoăn, lo lắng trong đó.
Hơn năm năm qua, số cuộc điện thoại của hai người đếm trên đầu ngón tay, Giản Nghi Ninh sẽ không gọi cho cô khi cô đang vội.
“Anh chơi tôi ư?” Giọng cô cũng đã được xử lý bằng phần mềm.
Thời Du Huyên không hài lòng, ngày hôm qua Giản Nghi Ninh còn cứng đầu yêu cầu cô qua thương lượng với ông chủ của tập đoàn Đính Thịnh, mãi cô mới tìm được cơ hội ra mặt vậy mà bây giờ anh ấy lại bảo cô rời khỏi đây?
Giản Nghi Ninh lo lắng nói: "Hiện tại tôi không có thời gian giải thích với cô.
Nhưng cô hãy rời khỏi đó, nếu để anh ta nhìn thấy cô thì sẽ rất phiền phức."
"Được, nếu như anh không cho tôi một lời giải thích hoàn mỹ thì tôi nhất định sẽ giết chết anh.” Thời Du Huyên hung dữ nói, sau đó cúp