“Cậu chủ, hay là cậu trở về đi.
Lúc tôi đi ra bà chủ dường như đang đi tìm cô chủ.” Quản gia nói.
Thịnh Hàn Ngọc vẫn không quay về, cũng biết tại sao bà lại tìm mình.
Anh cau mày khi nghĩ đến mẹ mình.
Anh là do Vương Dĩnh Chi sinh ra, đây là điều mà Thịnh Hàn Ngọc không thể thay đổi và
cũng là chuyện anh ghét nhất trong cuộc đời mình!
Nếu không phải ở biệt thự còn có Thời Du Huyền, Thịnh Hàn Ngọc nhất định sẽ không quay trở lại.
Nhưng nghĩ đến việc nếu anh không xuất hiện, Vương Dĩnh Chi nhất định sẽ gây khó dễ với người phụ nữ nhỏ đó, Thịnh Hàn Ngọc thay đổi lời nói: “Được rồi, tôi sẽ quay về.”
Anh đã nói rằng anh sẽ bảo vệ cô không bị bắt nạt nên anh phải làm điều này.
Anh không liên quan gì đến cô, chỉ là có chút trách nhiệm mà thôi.
Anh miễn cưỡng rời khỏi căn hộ và lái xe trở về biệt thự
“Cậu chủ, cuối cùng cậu cũng về rồi” Quản gia mở cửa xe cho anh, vẻ mặt đầy lo lắng.
Thịnh Hàn Ngọc xuống xe: “Người phụ nữ kia đi rồi à?” Người phụ nữ anh đang muốn nói đến chính là Vương Dĩnh Chi, Thịnh Hàn Ngọc đã không xưng hô theo danh nghĩa được 5 năm rồi.
“Bà chủ không đi nhưng mà...” Quản gia nói xong, Vương Dĩnh Chi đã rất vui vẻ chạy ra khỏi biệt thự.
“Con trai, con về rồi sao? Mẹ đã giải quyết giúp cho con một vấn đề lớn.
Con không cần cảm ơn mẹ, chỉ cần con nhớ rõ chuyện mẹ làm là được rồi, chỉ cần nghe lời mẹ là được.”
Mí mắt phải của Thịnh Hàn Ngọc nhảy lên hai lần.
12.!
Từ nhỏ, chỉ cần bà ta nói “điều tốt” thường không phải là chuyện gì tốt!
“Bà tới đây làm gì?” Vương Dĩnh Chi đã quen với dáng vẻ lạnh nhạt này của con trai, bà ta nghiêng người về phía trước với vẻ mặt tươi cười: “Hàn Ngọc, đi nói với ông của con là con sẽ không nhận chức tổng giám đốc, được chứ?”
“Tài sản của Thịnh gia con đã chiếm một nửa, lại là người tàn tật.
Nằm nhà không làm được gì, cả đời vẫn sống trong vinh hoa phú quý, còn không biết ơn những gì người khác làm...!
Thịnh Hàn Ngọc lên tiếng ngắt lời bà ta:” Chuyện này là quyết định của ông nội.
Bà phản đối thì đến mà nói với ông nội, đừng có nói với tôi.”
Vương Dĩnh Chi lập tức rụt cổ lại, bà ta không dám cùng ông Thịnh nói về chuyện này.
“Con trai, con là đứa con mẹ sinh ra, mẹ cũng vì muốn tốt cho con, con sẽ không thể nào hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ...” Bà ta giả vờ khóc nức nở, thỉnh thoảng lén lút nhìn con trai.
Thịnh Hàn Ngọc bước vào biệt thự, hỏi quản gia: “Lúc nãy dì còn chưa nói hết, còn có chuyện phía sau là gì?”
Quản gia nói: “Là cô chủ đã bị bà chủ đuổi đi rồi.”
Vương Dĩnh Chi trừng mắt nhìn quản gia vì nghĩ rằng bà đã nói quá nhiều.
Nháy mắt liền xấu xa lên tiếng cáo trạng trước: “Chuyện này không thể trách mẹ được.
Nó là một kẻ ngốc đã đẩy mẹ xuống hồ trước, còn suýt dìm chết mẹ.”
Thịnh Hàn Ngọc phớt lờ bà ta, lớn giọng bảo vệ sĩ đi tìm người.
Anh cũng yêu cầu quản gia gọi cho gia đình Thời Du Huyên để xem Thời Du Huyên đã trở về nhà họ Thời hay chưa và cứ vài nhóm người đi tìm kiếm xung quanh biệt thự.
Những người nhìn thấy cô bị đuổi đi, đừng nghĩ anh sẽ để yên!
Cậu chủ có thể đối với mẹ mình như vậy, liệu đối với người khác có thể tha cho sao?
Người giúp việc và vệ sĩ trong biệt thự bắt đầu cảm thấy hối hận, hối hận vì đã nghe lời bà chủ mà không đi theo cô chủ, giờ không biết người đã đi đâu.
12.!
Thời Du Huyên trở về nhà trọ, gục đầu xuống giường, hạnh phúc lăn qua lộn lại trên giường!
Tự do!
Nhà mình vẫn là thoải mái nhất, muốn gì được nấy.
Không đúng!
Cô vùi mặt vào trong chăn bông mà hít mạnh, chăn bông đem phơi thơm mùi nắng, cảm giác ấm áp dễ chịu.
Mấy ngày nay không phải là ngày người dọn dẹp tới, đã từng có ai ở đây ư?
Thời Du Huyên rời giường, vô cùng cẩn thận nhìn xung quanh, lần trước vội vàng đi ra ngoài chiếc mặt nạ da người trong ngăn kéo quên cất vào két sắt, chỉ kịp ném vào ngăn kéo, may mà đồ vẫn còn.
0.
Sau khi kiểm tra cẩn thận mọi nơi trong căn phòng, cô ngã xuống ghế sô pha ôm con gấu, thở dài thườn thượt.
Không sao, chắc là do mình nghĩ nhiều rồi, không có dấu hiệu người ngoài tới, ít nhất cũng
không mất gì!
Suy nghĩ của cô rất đơn giản: không ai biết về nơi này, ngoại trừ bản thân cô và nhân viên dọn vệ sinh của công ty dọn phòng, nếu ai đó bước vào