Thời Vũ Thành không nghi ngờ gì, ông ấy chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, trong đầu vang vọng "Ong ong”, huyết áp nhất định tăng cao rồi, không cần đo cũng cảm thấy được.
“Em sẽ không thả nó ra ngoài chứ?” Ông vẫn có phần không yên tâm.
Giang Nhã Đan chỉ chỉ chìa khóa trong tay ông ấy: “Chìa khóa trong tay anh, em mở bằng cái gì chứ? Chẳng lẽ dùng dao phay chém cửa lớn?”
“Được, vậy anh đi uống thuốc.”
Thời Vũ Thành yên tâm đi về phòng uống thuốc, Giang Nhã Đan nhìn chằm chằm ông ấy đi vào phòng, ngay lập tức mang chìa khóa dự phòng ra mở cửa, nhỏ giọng nói với con gái: “Đừng khóc, con nhanh chân lên đi, tranh thủ lúc bố con không ở đây.”
Thời Vũ Kha dùng mu bàn tay lau lung tung mặt mình hai lần, chạy thẳng ra bên ngoài với đôi chân trần, xuống đến một nửa cầu thang thì nhớ lại không thể đi như thế này được.
“Mẹ ơi, cái túi của con.”
Điện thoại cùng với chứng minh thư đều ở trong túi, không có chứng minh thư thì không thể chuyển danh nghĩa chủ nhân biệt thự thành tên cô ta được!
Giang Nhã Đan khóa lại cửa thêm một lần nữa, khẩn trương nhìn chằm chằm phòng của mình, chỉ sợ Thời Vũ Thành đột nhiên chạy ra bắt gặp được chuyện bà ta làm.
Bây giờ là lúc nào rồi, còn lo lắng cái túi gì nữa chứ.
Giang Nhã Đan liên tục vẫy tay, ý bảo Thời Vũ Kha đi mau: “Con ra ngoài trước đi, chờ mẹ lấy được thì sẽ tự tay mang cho con.”
Thời Vũ Kha lại xuống lầu một lần nữa, chân trần chạy khỏi cửa lớn, cô ta sợ bị bố mình phát hiện nên không ngừng chạy rồi chạy...!Khi phát hiện chiếc xe ở của quẹo, muốn nó cũng không còn kịp nữa.
rồi!
"Kittttttt.."
Giản Nghi Ninh phản ứng cực kỳ nhanh, một chân giẫm phanh, mặc dù cuối cùng Thời Vũ Kha bổ nhào vào xe nhưng lại không bị thương.
Anh ấy vừa từ Ginza Building tới, tạt qua siêu thị hôm đó mua vài thứ thì đột nhiên nhớ lại mình chưa trả tiền nợ nên quay lại, dù sao cũng không xa lắm nên tiện đường chạy đến đây.
Không ngờ mới vừa chạy vào tiểu khu thì suýt chút nữa đụng người ta.
Anh ấy xuống xe đi tới xem xét: “Cô gái, cô không sao chứ? Mau nhìn xem có bị thương ở đâu không, tôi đưa cô đi bệnh viện kiểm
tra..."
“Thật trùng hợp, thì ra là là cô.”
Giản Nghi Ninh nhận ra Thời Vũ Kha, Thời Vũ Kha cũng nhận ra anh ấy, cô ta rất mừng, vội vàng nói với Giản Nghi Ninh: “Gặp được ngài thật tốt quá, ngài có thể cho em đi nhờ ra ngoài được không? Chỉ cần chở em đến chỗ có thể bắt xe taxi là được.”
“Lên xe đi, tôi đỡ cô.”
Giản Nghi Ninh đỡ Thời Vũ Kha lên xe, lúc chạy ra tiểu khu mới hỏi: “Cô Thời tôi đưa cô đi bệnh viện trước nhé? Kiểm tra xong không có vấn đề gì cũng sẽ yên tâm hơn”.
Thời Vũ Kha cúi đầu im lặng, cô ta đã đoán được lý do Giản Nghi Ninh đến tiểu khu nhà mình, hơn phân nửa là tìm cô ta!
Vốn dĩ cô ta đã không ôm hy vọng, còn từng hối hận tại sao lúc đó lại tự tin nhiều như vậy?
Nếu lúc đó cho anh ấy số điện thoại hoặc địa chỉ thì tốt rồi, tệ lắm cũng có thể nói tên cho cậu hai nhà họ Giản biết, bây giờ kết quả cái gì cũng chưa làm được.
Thời Vũ Kha tự tin cho rằng mình nhất định sẽ gợi lên lòng hiếu kỳ của Giản Nghi Ninh, sau đó tự anh ấy sẽ trăm phương nghìn kể tìm cô ta!
Cô ta cảm thấy đàn ông chính là để tiện, thứ gì đoạt được dễ dàng sẽ không biết quý trọng, phải luôn thỏa mãn được khao khát khám phá điều mới lạ trong lòng đàn ông thì mới có thể làm bọn họ theo
đuổi đến cùng mà không bỏ cuộc...!Nhưng đã qua nhiều ngày như vậy vẫn chưa thấy tin tức gì của Giản Nghi Ninh, cô ta lại bắt đầu hối hận, lúc này mới một lần nữa tìm đến Thịnh Dự Khải.
Hiện tại Thịnh Dự Khải đã mua biệt thự cho cô ta rồi Giản Nghi Ninh mới đến tìm mình, trong lòng Thời Vũ Kha cực kỳ rối rắm, nhất thời không biết nên chộp lấy Giản Nghi Ninh trước hay vẫn nên tranh thủ thời gian đi gặp Thịnh Dự Khải trước.
“Cô Thời, cô Thời?” Giản Nghi Ninh hỏi mà không nhận được câu trả lời, anh ấy lại gọi thêm hai tiếng.
“Vâng?”
Thời Vũ Kha ngẩng đầu, xin lỗi Giản Nghi Ninh cười đáp: “Thật xin lỗi lúc nãy em thất thần, ngài nói cái gì?”
Giản Nghi Ninh lấy ra một xấp tiền từ trong bóp đưa qua: “Lần trước mượn tiền cô lâu như vậy mới trả, thật là ngại quá.”
Thời Vũ Kha tiếp nhận, thẹn thùng cười: “Không sao cả, ngài đúng là giúp đỡ kịp thời, biết hiện tại em đang có nhu cầu cần tiền cấp bách thì ngài ngay lập tức đưa cho em, sớm một chút hay trễ một chút cũng vô dụng, chỉ có lúc này vừa vặn kịp.”
Lời nói của cô ta có ẩn ý, Giản Nghi Ninh tò mò liền hỏi: “Tại sao lại cần gấp?”
Hốc mắt Thời Vũ Kha lập tức đỏ, kể chuyện bố nhốt cô ta ở trong phòng không cho đi ra ngoài, còn miêu tả toàn bộ tình huống
nhưng lại thay đổi nguyên nhân bị nhốt.
Thời Vũ Thành không cho cô ta đi gặp Thịnh Dự Khải, cô ta nói thành bố ép buộc cô ta đi xem mắt, tuổi đối phương thậm chí có thể làm bố mình nhưng bố cô ta cũng không để ý