Chương 1298
Quan Triều Viễn cũng thấy rất kỳ lạ, khi còn nằm trong lồng ấp, bé cưng không thể hiện rõ như vậy! Từ sau khi ra khỏi lồng ấp, cứ khi nào anh đến gần là bé cưng lại khóc không ngừng.
“Thằng bé còn nhỏ thế kia biết thế nào là đẹp trai chứ, rõ ràng là trông anh hung dữ quá nên con mới sợ!” Tô Lam vạch trần Quan Triều Viễn không chút nể nang.
“Hai đứa vẫn thích cãi nhau nhỉ?” Giản Ngọc bế đứa bé trên tay, đưa mắt nhìn hai người.
“Anh, hay là anh đặt tên cho con em đi, đến giờ thằng bé vẫn chưa có tên.”
“Tô Lam, không phải em bảo anh đặt tên cho con sao?”
Quan Triều Viễn đột nhiên nổi giận.
“Em bảo anh đặt tên cho con, nhưng hơn hai tháng rồi anh đã nghĩ ra chưa? Em thấy hay là thôi đi.”
“Con trai anh đương nhiên phải để anh đặt tên!” Quan Triều Viễn lập tức giật lấy đứa bé khỏi vòng tay Giản Ngọc.
“Oa”, bé cưng bắt đầu gào khóc.
“Khóc cái gì mà khóc? Bố có phải bố ruột con không? Cười với người khác rồi khóc với bố, bố chọc con giận hả?”
Tô Lam vội bế con lại: “Có người bố nào như anh không? Bé cưng ngoan, đừng khóc nữa, hôm nay bố con lên cơn đấy.”
“Ai lên cơn?”
“Nói anh đó!”
Hai người lại cãi nhau, Giản Ngọc thật sự hết cách với hai người họ.
Tối đến mọi người đều ra về, lúc này Mục Chỉ Huyên, Quan Hạo và Tô Kiêm Mặc mới tới.
Họ cũng không ở lại quá lâu, thăm đứa bé một lúc rồi đi luôn.
Qua tiệc một trăm ngày, cuộc sống của bé cưng lại yên