Chương 196
“Nói nhỏ chút”
Mục Nhiễm Tranh không chỉ mặc quần đen áo đen, đội mũ lưỡi trai, còn đeo kính râm và khẩu trang đen nữa.
Không nhìn kỹ quả thật không biết là ông thần này!
“Đến mức này sao? Quấn kín mít như vậy?”
Mục Nhiễm Tranh nhìn xung quanh: “Cô không biết ông đây rất nổi tiếng sao? Nhỡ bị ai phát hiện không phải là tôi à, mau vào trong thôi!”
“Anh thế này căn bản là giấu đầu lòi đuôi mài”
Tô Lam lắc đầu.
Mục Nhiễm Tranh đã mua nước ép và bỏng ngô từ trước, đi vào phòng chiếu phim, liền tìm đến chỗ của hai người.
Phòng chiếu này khá đông người.
Hai người bọn họ giống hệt một đôi tình nhân.
Vừa ngồi xuống, Tô Lam liền bát đầu nghiêm túc xem phim, Mục Nhiễm Tranh ở một bên như một tên hầu, vừa đưa nước vừa đưa bỏng ngô.
Chỉ là, Tô Lam hơi thất vọng.
Phần diễn của cô bị cắt quá nhiều…
Bộ phim kết thúc, Mục Nhiễm Tranh liền thở phào một hơi.
“Bà nó chứ, biết vậy ông đây không bao rạp nữa, cắt nhiều như vậy!”
Tô Lam mím môi: “Được rồi, được rồi, vai nữ thứ phụ căn bản không đáng để bao rạp”
Bọn họ theo đoàn người rời khỏi rạp chiếu phim.
Tô Lam đi theo Mục Nhiễm Tranh đến bãi gửi xe, lên xe.
“Thật ra, tôi đã rất thỏa mãn rồi, lúc đầu nhân vật này còn không chắc sẽ giành được, đây là vai diễn đầu tiên của tôi, vẫn có ý nghĩa kỈ niệm đó”
Tô Lam giống như đang tự nói một mình.
Trong lòng Mục Nhiễm Tranh cực kì không thoải mái.
Nửa ngày sau, Tô Lam thấy Mục Nhiễm Tranh không có ý nổ máy, liền quay sang nhìn anh.
“Sao anh không nổ máy?”
Mục Nhiễm Tranh quay đầu lại: “Nói đi, trong một năm tôi không ở trong nước, rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Lam cười: “Có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
“Cô kết hôn rồi”
Lời này của Mục Nhiễm Tranh không giống như câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Tô Lam quay đầu nhìn thẳng về phía trước.
“Cô đừng qua loa lấy lệ với tôi, tôi gọi điện cho Kiêm Mặc rồi, Kiêm Mặc cứ một câu anh rể hai câu anh rể”
Đúng vậy, xem ra xem phim là thứ yếu, nói chuyện với cô mới là mục đích chính.
Mục Nhiễm Tranh đã gọi điện cho Tô Kiêm Mặc từ trước.
Chương 197
“Đúng, tôi kết hôn rồi”
Tô Lam biết muốn giấu cũng không giấu được, dứt khoát nói thẳng cho xong.
“Vì sao?”
“Một năm trước, Kiêm Mặc phải vào phòng điều trị tích cực, tình hình rất nghiêm trọng, anh cũng biết lúc đó tôi đã chia tay Mộ Dung Dịch rồi, không còn đồng nào, lúc đó tôi chạy vạy khắp nơi, một đồng cũng không vay được, may là chồng tôi xuất hiện, cho tôi một triệu, trực tiếp đăng ký kết hôn”
“Vì sao cô không nói với tôi?”
Cảm xúc của Mục Nhiễm Tranh hơi kích động, anh nắm tay thành quyền, nhưng phát hiện lại bất lực như thế.
“Tôi từng gọi cho anh…”
Lời của Tô Lam vẫn cực kì bình tĩnh.
“Từng gọi?”
“Không kết nối được, tôi gọi cho anh mười mấy cuộc, đều không kết nối được”
Mục Nhiễm Tranh không thốt được thành lời.
Anh nhớ ra rồi, một năm trước, anh đang quay bộ phim kết hợp vốn trong và ngoài nước, có một phần phải quay trên núi, lúc đó điện thoại anh hoàn toàn không có tín hiệu, nín nhịn ở trên núi suốt một tháng trời.
Mắt Mục Nhiễm Tranh nhìn thẳng về phía trước, tròng mắt khẽ động.
Anh không dám nghĩ, lúc đó Tô Lam tuyệt vọng đến nhường nào.
Chắc chắn cô đã đến nhà họ Tổ cầu xin khẩn thiết, ˆ nhưng nhà họ Tô lòng dạ sắt đá, chắc chản sẽ không để ý đến cô, có lẽ cô còn đi tìm Mộ Dung Dịch, nhưng cái tên Mộ Dung Dịch kia chính là kẻ cặn bã lòng lang dạ sóit Lúc đó, cô phải bất lực đến nhường nào?
Khi cô gọi mấy chục cuộc điện thoại cho anh nhưng không kết nối được…
Nghĩ đến đây, Mục Nhiễm Tranh nắm chặt tay thành quyền, gân xanh nổi lên!
Vì sao lúc cô cần anh nhất, anh lại không ở bên cạnh cô chứ?
Tô Lam vỗ mạnh lên vai Mục Nhiễm Tranh.
“Trời ạ, qua hết rồi, giờ không phải tôi vẫn ổn đó sao?”
Mục Nhiễm Tranh quay đầu nhìn Tô Lam.
Trên mặt Tô Lam là nụ cười bình thản.
Cuối cùng anh cũng biết Tô Lam khác ở chỗ nào.
Cô trở nên nhìn thấu tất cả mọi chuyện, tất cả của tất cả, dường như cô đều không để ý nữa…
Mục Nhiễm Tranh như nghẹn xương cá, không thốt ra được câu nào.
Tô Lam biết