Chương 1391
Tô Lam ra khỏi phòng em bé, có vẻ Quan Triều Viễn đang đọc sách trong phòng sách, Tô Lam không quấy rầy anh mà về phòng ngủ.
Mọi thứ trong phòng không khác gì lúc cô rời đi.
Cô thay ga giường rồi đi vào phòng tắm, tắm rửa thoải mái, sau đó tìm một bộ đồ ngủ gợi cảm từ trong tủ quần áo.
Sau khi sinh con xong, vì bình thường phải cho con bú nên đồ ngủ của cô đều là kiểu đồ ngủ cotton cài cúc rất cổ điển.
Cô đã không còn nhớ lần trước mình mặc bộ đồ ngủ ren đỏ này là từ khi nào.
Sửa soạn cho mình xong, cô nằm trên giường đợi Quan Triều Viễn quay lại.
Quan Triều Viễn ở phòng sách nào có tâm trạng để mà đọc sách, anh chỉ không muốn tự chuốc bẽ mặt thôi.
Đã hai tháng rồi Tô Lam gặp gặp con trai, sau khi về chắc chắn cô sẽ ở bên con trai rồi.
Vừa đẩy cửa ra, thấy Tô Lam nằm trên giường, Quan Triều Viễn giật mình, còn tưởng là mình nằm mơ.
“Sao không vào? Chưa thấy vợ mình bao giờ à?”
“Ồ…” Lúc này Quan Triều Viễn mới quản ứng, anh đóng cửa lại.
Mặc dù sống chung đã lâu rồi nhưng Tô Lam vẫn không quen mặc đồ gợi cảm trước mặt Quan Triều Viễn.
“Ờm… tắm rửa rồi đi ngủ.”
“Ừm, biết rồi.” Quan Triều Viễn ma xui quỷ khiến đi vào phòng tắm, trong đầu vẫn chưa phản ứng lại.
Lẽ nào tối nay Tô Lam không ở trong phòng em bé ngủ với con trai à? Sao lại về phòng ngủ rồi?
Mặt trời mọc đằng Tây sao?
Nghĩ vậy, anh nhanh chóng tắm rửa.
Quan Triều Viễn vội tắm xong rồi lên giường, không biết có chuyện gì mà trái tim hơi loạn nhịp.
Người ta hay nói ‘tiểu biệt thắng tân hôn’, anh với Tô Lam cũng xa nhau hơn hai tháng, tất nhiên sẽ muốn vợ của mình rồi. Trước đây một hai tháng đã chịu không nổi, huống hồ lần này xa nhau hơn hai tháng.
“Tắt đèn.” Tô Lam nhắc.
Lúc này Quan Triều Viễn mới hoàn hồn rồi tắt đèn.
Trong bóng tối, Tô Lam sáp người đến ôm lấy Quan Triều Viễn, nép vào lòng anh.
Quan Triều Viễn lập tức nuốt nước bọt, đang ở độ tuổi sinh lực dồi dào, hơn nữa còn vừa cấm dục hai tháng, tất nhiên không thể chịu nổi cám dỗ thế này.
Nhưng anh không biết tại sao mà mình lại nhịn được.
Tô Lam cũng thấy kỳ lạ, bình thường cô đến gần, chắc chắn Quan Triều Viễn đã đè cô dưới thân rồi, sao hôm nay lại không nhúc nhích gì, vẫn còn giận sao?
“Chồng, anh vẫn đang giận em à?”
Quan Triều Viễn nào còn quan tâm đến giận dỗi nữa, bộ đồ ngủ của Tô Lam trong lòng cho anh xúc cảm mềm mượt.
“Em đã nói rõ với anh ta rồi, em bảo anh ta sống hạnh phúc bên Tô Nhược Vân. Anh yên tâm, em với anh ta sẽ không có chuyện gì với nhau đâu.”
Không biết suy nghĩ của Quan Triều Viễn đã trôi đến tận đâu, anh hoàn toàn không để ý đến những lời Tô Lam nói.
Chương 1392
Điều này khiến Tô Lam hơi lo lắng: “Chồng ơi, anh không muốn em sao?”
Anh muốn, muốn đến phát điên lên!
Cuối cùng Quan Triều Viễn không chịu nổi nữa, anh ôm lấy eo Tô Lam, hôn Tô Lam theo bản năng.
Hơn hai tháng nên anh có vẻ hơi nôn nóng.
Tô Lam cũng không giận, chỉ phối hợp với anh.
Bỗng nhiên Quan Triều Viễn dừng lại.
“Tối nay oắt con sẽ không quậy nữa đấy chứ?”
Bây giờ anh đã bị ám ảnh rồi.
Mỗi lần vào thời khắc quan trọng, oắt con đều sẽ ầm ĩ cả lên, như thể trời sinh đã đối đầu với anh vậy!
“Oắt con cái gì? Anh là oắt hay em là oắt?”
“Thằng bé ngủ chưa? Ngủ có say không? Hay là anh đi xem thử đã nhé?”
Nói xong, Quan Triều Viễn định đứng dậy, anh thà đợi lâu thêm một lúc nữa chứ không muốn nửa đường bị gián đoạn.
Nhìn Quan Triều Viễn thế này, Tô Lam không thể nào cười nổi, cô không khỏi cảm thấy hơi xót xa.
Tô Lam ôm lấy cổ anh: “Chồng ơi, em xin lỗi.”
“Anh nhận lời xin lỗi của em, lần sau còn dám ra ngoài hẹn người đàn ông đó nữa, xem anh có đánh gãy chân em không!”
Đột nhiên Quan Triều Viễn gắt lên, anh vẫn rất để bụng đấy!
Anh chỉ không muốn nói ra thôi, dù sao thì sống chung với Tô Lam lâu như vậy, anh cũng biết Tô Lam không thể nào có gì với Mộ Dung Dịch được.
“Ý em không phải chuyện này.”
“Vậy ý em là chuyện gì?”
Tô Lam nâng mặt Quan Triều Viễn lên, khẽ hôn lên đôi môi anh: “Thời gian qua vất vả cho anh rồi.”
“Làm gì mà phải nói chuyện này? Anh đi xem thằng oắt con kia đã, không phải, đi xem con trai đã.”
Trước giờ Quan Triều Viễn không thích sến sẩm như vậy.
“Không cần đâu, thằng bé khóc hay quậy thì chẳng phải có người giúp việc sao? Anh đã gầy đi rồi.”
“Tối vậy mà em nhìn thấy à?”
“Em sờ được.”
“Sờ được?” Quan Triều Viễn không tin.
Nếu nói anh sờ ra được Tô Lam mất mấy lạng thịt thì còn đáng tin hơn.
“Tất nhiên là sờ ra được rồi, mặt gầy đi này, có phải anh không ăn uống đầy đủ, rồi vừa chăm sóc con trai vừa làm việc, còn nhớ em nữa nên rất vất vả đúng không?
“Biết anh vất vả thì tốt, em hầu hạ anh đi!”
“Tiếp theo em sẽ nghỉ ngơi một thời gian dài, ở nhà chăm sóc anh.”
“Là chăm sóc con trai đúng không?” Quan Triều Viễn không tin Tô Lam sẽ nghỉ ngơi vì chăm sóc cho anh.
“Chồng ơi, anh hỏi em một câu đi.”
“Hỏi gì?”
“Anh hỏi em, thứ tự của mọi người trong lòng em theo mức độ quan trọng đi.”
Chương 1393
“Anh không hỏi!”
Quan Triều Viễn sẽ không tự chuốc lấy bẽ mặt đâu, lát nữa thứ tự của anh thấp quá thì anh biết để mặt đi đâu?
“Anh hỏi đi mà, chỉ có ba người là anh, con trai với Kiêm Mặc thôi.”
“Anh không hỏi, anh đi xem con trai.”
Quan Triều Viễn chuẩn bị xuống giường thì Tô Lam lại kéo lấy anh.
“Anh không hỏi thì hôm nay không cho anh chạm vào em, em ngủ đây!”
Tô Lam cố ý giận dỗi lật người, đưa lưng về phía Quan Triều Viễn.
Ngọn lửa nhỏ của Quan Triều Viễn đã được châm rồi, nếu hôm nay không cho anh chạm vào cô chắc anh sẽ phát điên lên mất!”
Nhưng anh thật sự không muốn hỏi, cái này còn cần phải hỏi sao? Chắc chắn anh là người xếp cuối cùng rồi!
“Được rồi anh hỏi, anh hỏi, trong lòng em, anh với con trai và Kiêm Mặc xếp thứ tự thế nào?”
Vừa hỏi xong thì Quan Triều Viễn đã bịt tai lại, vì tối nên Tô Lam không nhìn thấy.
“Vị trí thứ ba là Kiêm Mặc, thằng bé lớn rồi, cũng đã đi đến một thế giới khác, có cuộc sống mới. Em muốn cho thằng bé nhiều tự do hơn, có thể tương lai thằng bé sẽ tìm được nửa kia của mình, cho nên xếp ở vị trí thứ ba.”
Mặc dù Quan Triều Viễn đã bịt tai nhưng trong lòng anh vẫn hơi mong đợi sẽ có kỳ tích, lúc nghe thấy vị trí của mình còn cao hơn cả Tô Kiêm Mặc, anh thật sự hơi vui mừng.
Nhưng điều này cũng là lẽ tự nhiên thôi, dù sao thì Tô Kiêm Mặc đã trở thành ma cà rồng rồi, không thể quay lại thế giới này nữa.
“Vị trí thứ hai…”
Quan Triều Viễn đã tự biết đáp án nhưng nhịp tim anh vẫn tăng nhanh.
Tất nhiên anh mong mình mới là người quan trọng nhất trong lòng Tô Lam.
“Em vẫn nên nói vị trí đầu tiên nhỉ.” Tô Lam xoay người sang nhìn Quan Triều Viễn: “Chồng ơi, anh cảm thấy sẽ là ai?”
Tô Lam đúng là biết cách vòng vo!
“Em nói nhanh lên chút được không? Nói xong dễ làm việc.”
Có chết Quan Triều Viễn cũng không muốn thừa nhận con trai xếp vị trí đầu tiên trong lòng Tô Lam.
“Chồng ơi, tại sao anh lại không có lòng tin vậy nhỉ? Anh biết em chắc chắn sẽ nói là con trai à?”
“Chẳng lẽ không phải?” Vốn dĩ Quan Triều Viễn rất không thích đề tài này: “Video call em muốn gặp con trai, về nhà cũng tìm con trai đầu tiên.”
“Cho nên em mới xin lỗi anh, khoảng thời gian qua đã không quan tâm đến anh, trong lòng em anh mới là người đứng vị trí thứ nhất.”
“Biết ngay mà! Hả?”
Quan Triều Viễn vẫn chưa phản ứng lại: “Em nói gì nói lại lần nữa xem?”
“Em nói trong lòng em anh mới là người đứng thứ nhất!”
“Anh không tin! Tại sao con trai lại xếp sau anh chứ? Em đang lừa anh.”
“Em không lừa anh, đợi con trai lớn rồi, thằng bé cũng sẽ có cuộc sống của nó, tương lai sẽ cưới vợ, đến lúc đó vợ mới là người quan trọng nhất của thằng bé, còn người có thể cùng em già đi chỉ có anh thôi.”
Mắt Tô Lam rơm rớm nước, cô ôm mặt Quan Triều Viễn.
Chương 1394
“Nói thật à?”
“Thật, chồng ơi, anh phải hứa với em, một ngày nào đó khi chúng ta sắp rời khỏi thế giới này, anh nhất định phải sống lâu hơn em, bởi vì nếu không có anh thì em thật sự không biết mình sẽ sống trên đời này như thế nào nữa.”
Quan Triều Viễn hôn lên từng giọt nước mắt của Tô Lam.
Sau khi mây mưa, Tô Lam say giấc trong lòng Quan Triều Viễn.
Nhưng Quan Triều Viễn khó mà ngủ được, nhìn Tô Lam đang ngủ say trong lòng, khóe miệng anh cong lên.
“Tô Lam, anh nhất định sẽ không để em thất vọng.”
Bên này trải qua những ngày bình yên và hạnh phúc, nhưng phía Tô Nhược Vân thì không được may mắn như thế.
Mang thai hơn ba tháng, eo của cô ta đã lớn hơn, mặc dù không nhìn ra đang mang thai nhưng vòng bụng đã to ra.
“Một lũ bất tài, sao mấy người lại vô dụng như vậy? Hơn hai tháng mà không nắm được thóp của Tô Lam?”
Tô Nhược Vân đi qua đi lại trong phòng, một tay đỡ lấy bụng mình.
“Cô Tô, quả thực chúng tôi chịu bó tay thôi.” Thành viên của nhóm paparazzi cũng bất lực.
“Ra ngoài đi, tôi chẳng muốn nghe gì hết!”
Người của nhóm paparazzi im lặng chốc lát rồi xoay người lại: “Cô Tô, chúng tôi có chuyện không biết có nên nói hay không.”
“Có gì nói nhanh đi, nói xong thì cút.” Đối diện với đám bất tài này, Tô Nhược Vân thật sự không muốn tốn nước bọt thêm.
“Thực ra không phải chúng tôi không thu được gì, Tô Lam thường hay gọi video call vào nửa đêm, còn đối phương là ai thì chúng tôi không biết. Từ điểm này có thể thấy, có lẽ Tô Lam đang có quan hệ rất thân mật với ai đó.”
Tô Nhược Vân cau mày: “Sao bây giờ anh mới nói với tôi?”
“Ờm… Không giấu gì cô, cô Tô, chúng tôi cũng xem như là đã nhận của cô một khoản tiền không nhỏ, chính vì vậy, tôi không thể không nhắc cô nên từ bỏ đi.”
Người của nhóm paparazzi có hơi không nhẫn tâm.
“Từ bỏ? Tại sao tôi phải từ bỏ chứ, chẳng phải anh đã nói là có manh mối sao? Thế này đi, tôi đưa thêm cho mấy người một khoản tiền, mấy người theo dõi sát sao cho tôi.”
Người của nhóm paparazzi lắc đầu: “Cô Tô, cô vẫn không hiểu chúng tôi nói gì sao? Cô làm nhiều như vậy đều là phí công thôi, cho dù cô thật sự điều tra ra được gì thì tin tức này cũng không tung ra được đâu.”
“Tại sao, chỉ cần điều tra ra thì tôi dám tung ra!”
Quan hệ giữa Tô Nhược Vân với truyền thông vẫn xem như không tệ, Quốc tế Nghệ Tân cũng luôn hợp tác với truyền thông và duy trì mối quan hệ hữu nghị.
“Tôi đoán cũng chẳng có ai sẵn lòng tung tin này ra đâu, hơn nữa sợ là cô còn chưa tung ra thì sân sau đã bốc cháy rồi.”
Tô Nhược Vân suy nghĩ kỹ lời của paparazzi, cô ta thực sự nghĩ không ra.
“Rốt cuộc anh bày tỏ ý gì? Nói thẳng ra đi, đừng có vòng vo nữa, cần bao nhiêu tiền mới có thể nói thẳng?”
Chương 1395
“Cô Tô, thực ra thì chúng tôi đã nhận tiền của cô rồi, cũng nhận tiền của một người khác, giá anh ấy đưa ra cao hơn cô, hơn nữa còn nói, bất kể là tra được tin tức gì của Tô Lam thì cũng phải ép xuống hết. Cho nên tôi cảm thấy có lẽ bên truyền thông cũng nhận tiền rồi, chuyện xấu của Tô Lam một chữ cũng sẽ không nói ra đâu.”
“Là ai?”
Tô Nhược Vân trợn lớn mắt như muốn ăn thịt người, không ngờ lại có người ngấm ngầm đối đầu với cô ta.
Cô ta không tin người này là Tô Lam, Tô Lam không thể nào bỏ ra số tiền lớn hơn cô ta được.
“Là chồng của cô, anh Mộ Dung Dịch.” Nhóm paparazzi không đếm xỉa gì nữa, bọn họ cũng cảm thấy Tô Nhược Vân đáng thương.
Cô ta bụng đã to, liều mạng muốn đuổi cùng giết tận một người, còn chồng cô ta thì lại đối đầu với cô ta.
Nghe thấy tên Mộ Dung Dịch, Tô Nhược Vân đứng không vững, lập tức vịn vào tường.
Không ngờ lại là anh ta!
Cô ta vô thức đặt tay lên bụng mình, trong bụng cô ta có con của anh ta, nhưng anh ta lại một lòng nhớ nhung người phụ nữ khác.
Rốt cuộc cô ta ở vị trí nào trong lòng anh ta?
Lòng Tô Nhược Vân căm hận, có lẽ bất cứ người phụ nữ nào nghe thấy chồng mình bảo vệ một người phụ nữ khác thì trong lòng cũng sẽ khó chịu.
“Hơn nữa, cô Tô, không giấu gì cô, tối qua Tô Lam đóng máy, chúng tôi chụp được ảnh Tô Lam với anh Mộ Dung Dịch trong tiệm cà phê. Vì thấy đó là anh Mộ Dung Dịch nên chúng tôi đều rút lui, nhận tiền của người ta thay người ta trừ họa. Dù sao thì chụp cũng không tung ra nên chúng tôi không tiếp tục theo dõi nữa.”
Tô Nhược Vân có thể nghe thấy tiếng răng của mình nghiến vào nhau.
“Đưa ảnh cho tôi.”
“Cô lấy ảnh này có tác dụng gì? Dù sao thì cũng không có đơn vị truyền thông nào dám tung ra.”
Vì đã nhận một số tiền lớn của Tô Nhược Vân nên nhóm paparazzi thực sự không nhẫn tâm.
“Tôi bảo các anh đưa cho tôi thì cứ đưa đi, muốn bao nhiêu tiền cứ nói thẳng! Còn có thể tung ra hay không thì đây không phải việc các anh có thể lo.”
Tô Nhược Vân gào lên như phát điên.
Nhóm paparazzi cũng giật mình, nghĩ đến việc cô ta là phụ nữ có thai nên không muốn tranh luận nhiều với cô ta, lỡ như xảy ra chuyện gì thì bọn họ gánh không nổi.
Bọn họ giao hết ảnh cho Tô Nhược Vân rồi rời đi.
Tô Nhược Vân ngồi trên ghế, cảm thấy lông tơ trên người mình đều dựng đứng cả lên, cô ra đang run cầm cập.
Cô ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!
Mộ Dung Dịch là của cô ta, nhà Mộ Dung là của cô ta, tất cả đều là của cô ta, Tô Lam muốn hưởng nửa phần cũng không được!
Tô Nhược Vân không biết mình về nhà bằng cách nào, chỉ biết cơ thể mình nhẹ bẫng.
Vì mang thai nên cô ta ở nhà mẹ đẻ, không thì ở biệt thự núi Kim Cương, đã rất lâu rồi chưa về căn nhà nhỏ của Mộ Dung Dịch.
Lần này, cô ta về đến căn nhà nhỏ này, ngồi ngẩn người trên sofa.
Cô ta rất quan tâm đến Mộ Dung Dịch, nếu không phải vì thích Mộ Dung Dịch thì cô ta sẽ không gài bẫy họ rồi leo lên giường Mộ Dung Dịch.
Chương 1396
Tất cả mọi thứ trong căn nhà này đều do cô ta dày công sắp xếp, cô ta chỉ muốn có một tổ ấm thuộc về cô ta và Mộ Dung Dịch.
Nhưng bây giờ tất cả đều bị Tô Lam phá hủy rồi!
Cô ta nhẹ nhàng xoa bụng mình.
“Con yêu, con yên tâm đi, mẹ nhất định sẽ giành bố con về, bố của con thuộc về mẹ con mình, bố không thuộc về ai khác!”
Ánh mắt cô ta toát lên vẻ đau thương.
Bỗng nhiên cửa mở ra, Mộ Dung Dịch đi vào, thấy Tô Nhược Vân ngồi trên sofa thì giật mình.
Mấy ngày qua chỉ có một mình anh ta ở đây, Tô Nhược Vân mang thai lại không thể quan hệ nên cũng không cần thiết phải luôn ở chung với nhau.
“Sao em lại về đây?”
“Em rất nhớ anh, con cũng rất nhớ bố, cho nên em đến thăm anh.” Tô Nhược Vân giấu đi suy nghĩ của mình, lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
“Ờ, nhưng hôm nay anh phải đi công tác, anh về để thu dọn đồ đạc.”
Mộ Dung Dịch mặt không cảm xúc đi vào phòng ngủ, Tô Nhược Vân đi theo anh ta.
“Đi công tác ở đâu? Đi bao lâu?”
“Thành phố Y, khoảng nửa tháng.” Mộ Dung Dịch vừa thu dọn đồ đạc vừa trả lời Tô Nhược Vân.
“Anh Dịch, hay là anh đưa em đi cùng nhé? Em sẽ nhớ anh.”
Tô Nhược Vân dựa vào lưng Mộ Dung Dịch, giọng nói xen lẫn tủi thân.
“Bây giờ em đang có thai, sao có thể đi công tác với anh được chứ?”
“Nếu em cứ muốn đi với anh thì sao?”
Mộ Dung Dịch xoay người nhìn Tô Nhược Vân, Tô Nhược Vân vẫn luôn rất nghe lời hiểu chuyện.
“Em sao thế?”
“Không sao, có thể là mang thai nên nghĩ khá nhiều chuyện. Dạo này buổi tối ngủ không ngon, cứ mơ thấy anh vứt bỏ em.” Tô Nhược Vân vừa nói vừa quan sát cẩn thận Mộ Dung Dịch.
Ánh mắt Mộ Dung Dịch hơi lảng tránh: “Đã có con rồi, đừng nghĩ linh tinh.”
“Ừ nhỉ, em cũng luôn an ủi mình như vậy, hai chúng ta đã có con rồi, sao anh có thể vứt bỏ em được chứ, anh không phải người đàn ông như vậy.”
“Anh thu dọn đồ xong phải ra sân bay, mấy ngày tới em chăm sóc bản thân cho tốt, nếu không muốn về nhà thì về nhà họ Tô đi.”
Mộ Dung Dịch vội chuyển đề tài rồi tiếp tục dọn đồ của mình.
Tô Nhược Vân cũng không tiện nói gì nữa, cô ta biết chắc chắn Mộ Dung Dịch sẽ không đưa mình đi công tác cùng.
Trước đây không, bây giờ cô ta mang thai thì càng không.
Nhưng Mộ Dung Dịch đi công tác là một cơ hội tốt.
Mộ Dung Dịch thu dọn đồ đạc xong, đưa Tô Nhược Vân về nhà họ Tô rồi đáp máy bay rời khỏi đây.
Vào tối nay, một tin tức nổ ra.
Kim Vi đăng weibo.
Chương 1397
“Có một số người đừng quá trơ trẽn, nhân lúc người ta có thai rồi quyến rũ chồng của người ta, cô có biết xấu hổ không? Cô thích nhà giàu, thích tiền bạc không quan trọng, nhưng phiền cô đừng cứ đi tìm đàn ông đã có vợ! @Tô Lam.”
Là quản lý của Tô Nhược Vân, weibo của Kim Vi cũng rất được quan tâm, dù sao thì cô ta thường hay đăng một vài tin tức về Tô Nhược Vân.
Weibo được đăng tải vài phút thì lập tức xóa đi.
Nhưng mấy phút này cũng đủ để rất nhiều người chụp ảnh màn hình lại rồi lan truyền.
Chỉ trong một đêm, hot search weibo bùng nổ!
Bài đăng trên weibo của Kim Vi quá rõ ràng!
Ai cũng biết hiện tại Tô Nhược Vân đang mang thai, hơn nữa cô ta còn đặc biệt tag Tô Lam vào, nói cách khác là Tô Lam quyến rũ Mộ Dung Dịch!
“Ôi mẹ ơi, drama hằng năm đến rồi, không ngờ Tô Lam lại quyến rũ em rể của mình, chắc không phải sự thật đâu nhỉ?”
“Đợt trước chuyện Tô Lam chưa kết hôn đã sinh con vẫn chưa có kết luận mà, Tô Lam lại bắt đầu quyến rũ Mộ Dung Dịch nhanh vậy à?”
“Chẳng phải ông Hứa nói nhân phẩm của Tô Lam không có vấn đề sao? Rốt cuộc đây là chuyện gì thế?”
Dân tình hóng drama tỏ vẻ ngơ ngác, hoàn toàn không rõ chuyện gì, không phân biệt được thật giả thế nào.
Vốn dĩ chỉ vì một bài đăng trên weibo của Kim Vi nhưng ngày hôm sau chuyện này vẫn tiếp tục xôn xao.
Có vài người qua đường chụp được ảnh Tô Lam và Mộ Dung Dịch uống cà phê với nhau.
Có vài người tự xưng là người theo chân người nổi tiếng mà họ thích để đến Diêm Thành, cuối cùng phát hiện tin sốc.
“Thì ra mọi người đều biết chuyện này, vậy tôi cũng không cần giấu nữa, có ảnh có sự thật.”
Một tài khoản weibo khác cũng đăng ảnh Tô Lam và Mộ Dung Dịch đang ôm nhau.
Là lần trước Mộ Dung Dịch uống say định quấy rối Tô Lam.
Bỗng chốc dư luận xôn xao.
Đề tài này thật sự đã bùng nổ trên weibo.
Kim Vi đang đọc bình luận, Tô Nhược Vân cũng đang xem, thấy mọi người đều đang mắng Tô Lam, cuối cùng cô ta cũng có cảm giác thành tựu.
“Chị Nhược Vân, chúng ta làm thế này có phải mạo hiểm quá không?”
“Không mạo hiểm một chút thì sao có thể thành công?”
Cô ta cũng hết cách, đây là chiêu đánh úp cuối cùng của cô ta.
“Chủ tịch về đọc được tin này liệu có bất lợi cho chúng ta không?”
“Cho nên bây giờ chúng ta phải chuẩn bị lý do, anh ấy hỏi thì tôi bảo cô vô tình phát hiện ra gì đó, muốn đòi lại công bằng cho tôi, sau khi bị tôi biết thì cô nhanh chóng xóa bài trên weibo đi, kết quả có nhiều người qua đường đăng ảnh lên, chuyện còn lại không liên quan đến chúng ta.”
Kim Vi vẫn hơi lo lắng: “Chị Nhược Vân, chúng ta làm thế này thật sự có thể ngáng chân Tô Lam sao? Em cứ thấy hơi bất an.”
“Bây giờ tôi có thai, cho dù trước đây thế nào, giờ cô ta dây dưa mập mờ với chồng tôi, cô ta có một trăm cái miệng cũng không nói rõ được. Tung tin trước đây cô ta chưa chồng đã sinh con, quyến rũ đại gia gì đó ra cho tôi, tôi không tin lần này cô ta có thể tẩy trắng được.”
Chương 1398
“Nhưng vậy cũng không có lợi gì cho chị mà?” Kim Vi thực sự không hiểu tại sao Tô Nhược Vân phải làm thế này.
“Sao lại không có lợi chứ? Tô Lam ngã thì showbiz này là của tôi. Anh Dịch là người cần thể diện, vì công ty và vì mặt mũi của nhà Mộ Dung, anh ấy chắc chắn sẽ không qua lại gì với Tô Lam nữa.”
Kim Vi bừng tỉnh, mặc dù đây là nước cờ mạo hiểm nhưng nếu thằng thì tất cả đều vui.
“Cho dù tốn bao nhiêu tiền thì cũng phải mua một lượng lớn thủy quân cho tôi, bôi cho Tô Lam càng đen càng tốt, tôi muốn khiến cô ta không tẩy trắng được nữa!”
Ánh mắt Tô Nhược Vân vô cùng dữ tợn.
“Nhưng chị Nhược Vân, em có một câu hỏi, chúng ta chỉ có được một