Chương 1491
Hoa viên Crystal.
“Chị!”
Tô Lam đang xem tin tức giải trí trong phòng ngủ thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói cao vang.
Cô vừa ngẩng đầu lên liền thấy Tô Kiêm Mặc đang đứng trên cửa sổ!
với Tô Kiêm Mặc.
“Bây giờ em không phải là người bình thường nữa rồi, cao như vậy thì có là gì chứ? Em nhảy lên như vậy đấy!” Tô Kiêm Mặc đầy tự hào nhảy xuống khỏi cửa sổ, “Cháu trai nhỏ của em ở đâu, mau để em xem cháu trai nhỏ của em nào!”
“Vẫn còn chưa nói được mấy câu mà đã vội đi gặp cháu trai rồi à?”‘
“He he, chị mau đưa em đi xem đi!”
Tô Lam cũng không có cách nào với Tô Kiêm Mặc, trước tiên cô đi đến phòng cho trẻ, bảo tất cả người giúp việc rời đi rồi mới để Tô Kiêm Mặc vào.
“Bé cưng, mau xem ai đến thăm con này, là cậu con đấy.”
Tô Kiêm Mặc hào hứng chạy tới bế bé cưng lên, “Lớn rồi mới tốt hơn một chút, khi mới trăm ngày chỉ bé như vậy thôi.”
“Đương nhiên rồi, nếu không lớn thì chẳng phải là chuyện xấu sao?”
“Mau vào đi! Em trèo cao thế không sợ bị ngã à!” Tô Lam vội vàng vẫy tay Tô Kiêm Mặc rất vui mừng nhìn cháu trắng trẻo trai mập mạp của mình.
Bé cưng nhìn thấy Tô Kiêm Mặc cũng hoàn toàn không thấy xa lạ, luôn nhào vào lòng cậu, muốn cậu bế, sau đó đi lấy đồ chơi mà cậu bé thích.
Tô Lam đi ra ngoài, khi cô quay lại thì thấy Tô Kiêm Mặc đang nằm bò trên mặt đất, bé cưng đang cưỡi trên lưng cậu, chơi rất vui vẻ.
“Kiêm Mặc, em đừng chiều chuộng thằng bé quá, em như vậy sẽ chiều hư thằng bé đấy.”
“Em chỉ có một đứa cháu trai, em không chiều thằng bé thì chiều ai, hay là chị lại sinh cho em thêm một đứa cháu nữa, em thay phiên chiều chúng.”
Tô Lam thở dài, bây giờ cô đang bắt đầu lo lắng có quá nhiều người cưng chiều bé cưng, khi nào bé cưng lớn lên sẽ không quản được.
Lần đầu tiên nhóc con chơi với cậu của mình, chơi được vài tiếng rồi mới bị Tô Lam bế đi ngủ.
Ngay cả khi bé cưng đã ngủ say, Tô Kiêm Mặc vẫn không muốn rời đi một giây nào.
“Kiêm Mặc, sao em không hỏi chị tìm em tới làm gì?”
Mắt Tô Kiêm Mặc luôn cong mắt nhìn cháu trai mình, “A, phải rồi, chị tìm em làm gì thế?”
“Em còn biết chị có chuyện tìm em à?” Tô Lam không khỏi trợn mắt, trong mắt cậu ngoài cháu trai ra còn có ai khác sao?
“Chị có chuyện gì thì nói đi!” Mắt Tô Kiêm Mặc vẫn không rời khỏi cháu trai mình.
“Chị muốn em giúp chị một việc.”
Tô Lam nói kế hoạch của mình cho Tô Kiêm Mặc.
“Chị, chị yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho em, em nhất định sẽ làm tốt.”
Tô Kiêm Mặc vỗ ngực vô cùng tự tin.
Vì đã nhiều năm không có người ở nên căn nhà ở quê hơi cũ nát.
Vương Vãn Hương dường như già đi rất nhiều, nhiều tóc bạc hơn rồi.
Chương 1492
“Vân Vân, mẹ thấy con có vẻ phờ phạc đi nhiều, sao vậy? Có phải mẹ chồng con đối xử với con không tốt không?”
Tô Nhược Vân bất lực lắc đầu, “Mặc dù lời nói của bà ấy ít nhiều gì khiến con khó chịu, nhưng nể mặt đứa con trong bụng con bà ấy đối xử với con rất tốt, ăn nhiều đồ bổ, nhưng…”
“Nhưng cái gì?”
“Tối hôm qua con luôn nhìn thấy thứ không sạch sẽ…”
Đối mặt với mẹ mình, Tô Nhược Vân không có gì phải che giấu, kể cho Vương Vãn Hương nghe tất cả những gì cô ta đã nhìn thấy và nghe thấy.
“Ôi, Vân Vân, cái này sẽ làm hỏng việc lớn mất!”
“Mẹ, mẹ đừng nói linh tinh, con không tin trên đời này có ma. Có thể là gần đây con mệt mỏi quá nên bị ảo giác mà thôi.” Tô Nhược Vân vén tóc ra sau tai.
Khi nói lời này cô ta rất chột dạ.
“Vân Vân, mẹ biết con học đại học, không tin ma quỷ, nhưng mà có một số thứ con không tin không được, sợ là con đã chọc vào thứ gì không sạch sẽ rồi. Trong thôn chúng ta có một bà bói, ngày mai mẹ đến tìm bà ấy đốt hương cho con xem sao.”
Tô Nhược Vân nửa tin nửa ngờ gật đầu, “Vậy được ạ.”
Nói cho cùng, Vương Vãn Hương đã già cả rồi, lại lớn lên ở nông thôn, gặp rất nhiều chuyện ma quỷ rồi, bà ta không dám lơ là chút nào.
Sau khi Tô Nhược Vân nói với bà ta, bà ta liền vội vàng đến gặp bà bói trong thôn, sau khi trở về thì rất thần bí, đưa cho Tô Nhược Vân một chiếc bùa hộ mệnh.
“Vân Vân, bà bói nói rằng cô ta bị chết oan, không cam tâm, cho nên muốn kéo một người chịu tội thay, con nói người này cũng thật là, cô ta bị ai làm chết oan thì tìm người đó là được rồi, sao lại cứ tìm con chứ?”
Ánh mắt Tô Nhược Vân có chút lay động, có nhiều chuyện cô ta làm nhưng không nói với người nhà, dù sao càng ít người biết chuyện như vậy càng tốt.
“Nhưng bà bói đã nói, nếu con giữ tấm bùa hộ mệnh này, cô ta sẽ không tìm con nữa.”
Đêm đó Tô Nhược Vân đặt bùa hộ mệnh ở dưới gối, kết quả là thật sự ngủ yên cả một đêm.
Mấy ngày liền, cô ta đều có thể yên tâm ngủ, trạng thái tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.
Buổi chiều tối hôm đó, Tô Nhược Vân nhìn thấy Vương Vãn Hương cầm một đống tiền giấy và một ít hoa quả đi ra ngoài.
“Mẹ đi đâu vậy?”
“Đến mộ tổ nhà chúng ta đốt tiền giấy cúng đồ cho tổ tiên, bây giờ mẹ đã không còn cầu mong gì nữa, chỉ cầu cho bố con có thể sớm ngày ra ngoài.”
“Vậy thì con đi cùng mẹ nhé?”
“Con đang mang thai không tiện đi thăm mộ, nơi đó rất đen đủi, mẹ tự đi là được.”
Vương Vãn Hương không đồng ý cho Tô Nhược Vân đi cùng mình.
Nhưng khi Vương Vãn Hương đi thăm mộ về, miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Mẹ, mẹ đang nói gì thế?”
“Không có gì, không có gì, không liên quan đến con, hôm nay đi ngủ sớm đi.” Vương Vãn Hương cười gượng gạo, không nói nữa.
Ngay khi Tô Nhược Vân nghĩ rằng mình có thể ngủ yên nhờ tác dụng của bùa hộ mệnh thì đêm đó cô ta cảm thấy một cơn gió lạnh thổi đến và thổi tung cửa sổ.
Chương 1493
Tô Nhược Vân đành phải khoác áo vào chuẩn bị đi đóng cửa sổ, dù sao thì bây giờ trời cũng lạnh rồi.
Lúc cô ta đóng cửa sổ lại, vừa quay đầu liền nhìn thấy một bóng người đứng trong phòng mình.
“A——” Tô Nhược Vân sợ hãi hét lên.
“Chị Nhược Vân, chị thấy tôi nên sợ sao?”
Giọng nói này quen thuộc như vậy–
Đây là——Tô Kiêm Mặc!
“Cậu, cậu…” Ngón tay của Tô Nhược Vân run rẩy chỉ vào Tô Kiêm Mặc, không nói nên lời.
“Chị Nhược Vân, chị thật độc ác, từ nhỏ chị đã thích bắt nạt người khác rồi, không ngờ trưởng thành rồi chị vẫn không muốn buông tha cho tôi.”
“Tôi không biết cậu đang nói gì!”
“Chị không biết thì ai biết chứ? Không phải chị luôn theo dõi tôi sao? Không phải là chị tìm một đám lưu manh để trêu chọc cô gái tôi thích sao? Không phải là chị lợi dụng chuyện này để khiến tôi phát bệnh sao?”
“Không phải, không phải như vậy, cậu hiểu lầm rồi! Không phải tôi!” Tô Nhược Vân phủ nhận.
“Ồ, lẽ nào là tôi nhầm lẫn rồi sao? Nhưng tôi nhớ lần trước cũng là chị…”
“Kiêm Mặc, dù sao tôi cũng là chị gái của cậu, sao tôi có thể làm chuyện như vậy chứ? Thật sự không phải tôi, cậu phải tin tôi!”
Tô Nhược Vân sợ tái mặt, cô ta từng bước di chuyển đến giường của mình, bùa hộ mệnh của cô ta ở dưới gối!
“Nhưng chị bảo tôi tin chị như thế nào đây? Chị có thể lừa người, lẽ nào còn có thể lừa được ma hay sao? Chị Nhược Vân, buồn thật đấy, ngay cả khu mộ tổ nhà mình mà tôi còn không được vào, chị giúp tôi có được không?”
“Cái này sao tôi có thể giúp cậu được?”
“Chị giúp tôi đi! Mau giúp tôi di, tôi thật sự rất cô đơn.”
Tô Nhược Vân từng bước di chuyển đến giường của mình, ngay lập tức lấy bùa hộ mệnh từ dưới gối ra.
Khoảnh khắc cô ta lấy bùa hộ mệnh của mình ra, căn phòng liền trở nên yên tĩnh.
Cô ta ngẩng đầu nhìn xung quanh, đã không còn gì cả.
Viên đá trong lòng Tô Nhược Vân cuối cùng cũng rơi xuống, ngày hôm sau cô ta đã nói chuyện này với Vương Vãn Hương.
Vương Vãn Hương cực kỳ hoảng sợ, “Vân Vân, con có biết hôm qua mẹ đã nhìn thấy gì khi đi thăm mộ tổ không?”
Tô Nhược Vân hơi khó