Chương 1985
Đối với chuyện đột nhiên có thêm một đứa em gái, Tiểu Thất tỏ ra vô cùng hưng phấn.
Sáu tháng sau Tô Lam giữ lời hứa cho Cửu Cửu cai sữa, không biết có phải là do nguyên tắc cùng giới thì đẩy nhau, khác giới thì hút nhau hay không mà Cửu Cửu không có phản ứng gì với chuyện cai sữa, dường như cô bé đã ngóng trông ngày này từ lâu.
Tận đến giờ phút này Tô Lam mới biết cái tên Tam Tam đặt cho Cửu Cửu vô cùng chính xác!
Nhớ hồi trước Quan Triều Viễn đặt tên cho Tam Tam, anh nói cậu bé là người thứ ba xem vào giữa vợ chồng họ cho nên gọi là Tam Tam, vậy thì Cửu Cửu là ba lần của ba, đúng là còn kinh khủng hơn cả ba người thứ ba nữa!
Bởi vì không cần cho bú nên đến tối Cửu Cửu được người giúp việc trông nom, Tô Lam cũng nhàn rỗi hơn.
Tuy sinh xong Cửu Cửu khoảng hai tháng, hai người đã khôi phục cuộc sống chăn gối, nhưng bởi vì Cửu Cửu thực sự quá tinh nghịch cho nên Quan Triều Viễn cũng thương Tô Lam, về cơ bản lâu lắm họ mới làm chuyện đó một lần.
Tô Lam nghĩ thầm, có thể đền bù cho Quan Triều Viễn được rồi đây, nhưng đến tối người đàn ông này vẫn không thấy về!
“Tăng ca ở công ty sao?” Tô Lam lẩm bẩm, nhưng vừa nghĩ lại thấy không đúng, nếu như tăng ca thì Quan Triều Viễn chắc chắn sẽ báo với cô một tiếng.
Tô Lam lập tức gọi điện thoại cho Quan Triều Viễn, ai ngờ điện thoại có chuông nhưng không ai nghe.
Cô hơi sốt ruột đi ra khỏi phòng ngủ, đúng lúc đụng phải người giúp việc.
Người giúp việc cung kính chào hỏi Tô Lam.
Tô Lam phát hiện người giúp việc đang bưng một bát canh trứng bèn vội vàng hỏi: “Tôi nói rồi cơ mà? Nửa đêm đừng cho cô chủ ăn thứ này.”
Bé cưng sáu tháng tuổi bắt đầu ăn bữa phụ, nhưng Tô Lam đọc sách nên biết rằng buổi tối không phải thời gian thích hợp để ăn bữa phụ, hơn nữa phải dần dần tạo cho bé cưng thói quen ăn ít vào buổi tối, bởi vì buổi tối con người không cần ăn.
Người giúp việc có vẻ hơi quẫn bách, “Là cậu chủ bảo tôi mang lên ạ.”
“Cậu chủ? Anh ấy về rồi sao?”
“Cậu chủ về từ lâu rồi ạ.”
Nghe thấy người giúp việc nói vậy, Tô Lam thực sự không thể tin được, anh đã về nhà từ lâu mà không thèm về phòng? Hơn nữa điện thoại cũng không nghe!
Tô Lam xua tay với người giúp việc, người giúp việc vội vàng chạy tới phòng trẻ con.
Cô chống nạnh đi đi lại lại trước cửa, cuối cùng giận không nén được, quyết định đến phòng trẻ con xem thử, cô đứng ở cửa trông thấy Quan Triều Viễn đang ngồi trên ghế, Cửu Cửu ngồi trên ghế trẻ em, Quan Triều Viễn đút cho Cửu Cửu từng thìa canh trứng.
Hình ảnh bố và con gái mới hài hòa làm sao.
Không biết vì sao mà Tô Lam rất muốn nổi cáu!
Cô cũng không biết mình làm sao nữa!
Cô đừng ở cửa một lúc, thực sự cảm thấy lồng ngực rất bức bối, bèn nổi giận đùng đùng về phòng ngủ.
Nghĩ thầm chắc Quan Triều Viễn cho con ăn xong canh trứng sẽ về phòng nhỉ? Ai ngờ đợi mãi mà anh không trở lại.
Chương 1986
Tô Lam chỉ cảm thấy cơn giận nơi lồng ngực giống như đang thiêu đốt, không ngừng bành trướng.
Tô Lam nhìn đồ ngủ mình chuẩn bị, cô vo tròn rồi ném thẳng vào trong tủ quần áo!
Cô chuẩn bị một bộ đồ ngủ gợi cảm, bởi vì lúc trước cho con bú nên toàn mặc đồ ngủ chuyên dùng cho bú, cô nghĩ bụng sẽ đền bù cho người đàn ông này, ai ngờ người ta lại…
Lúc mười một rưỡi, cuối cùng Quan Triều Viễn cũng rón rén về phòng, vừa bước vào đã giật mình, bởi vì anh tưởng Tô Lam đã ngủ.
“Em chưa ngủ à?” Quan Triều Viễn đi đến bên giường ngáp một cái.
Tô Lam đang chơi game trên điện thoại mà dạo này Mục Nhiễm Tranh giới thiệu cho cô, vốn dĩ cô không có hứng thú gì, nhưng trong quá trình chờ đợi Quan Triều Viễn nhàm chán quá nên chơi game giết thời gian.
Quan Triều Viễn cúi đầu thấy Tô Lam đang chơi game, “Khuya khoắt rồi em còn chơi trò gì vậy?”
“Ai đó khuya khoắt mới trở về thì được còn em chơi game thì không được sao?”
Làm vợ chồng bao năm nay nên Quan Triều Viễn phát hiện ra Tô Lam là lạ, “Sao em ăn nói kỳ lạ thế? Anh đâu có trở về lúc khuya khoắt, anh đi dỗ con cơ mà?”
“Em biết! Anh dỗ con, anh vất vả được chưa.” Tô Lam vẫn chăm chú chơi game.
Giọng điệu này khiến Quan Triều Viễn càng khó chịu.
“Em có ý gì vậy hả? Em có biết Cửu Cửu khó dỗ cơ nào không, vất vả lắm anh mới dỗ được con bé ngủ đấy! Anh về phòng mà em nói anh như vậy?”
Anh cảm thấy rất ấm ức!
Tô Lam thấy Quan Triều Viễn to tiếng thì cô cũng không kiềm chế nữa, ném di động sang bên cạnh rồi mở miệng nói.
“Hơn nửa đêm anh ăn nhiều như vậy anh có ngủ được không? Với lại, người giúp việc dỗ con bé rất giỏi, chỉ khi ai đó ở cạnh, con bé mới ầm ĩ không ngủ như vậy thôi!”
Điều Tô Lam nói là sự thật, Cửu Cửu chỉ có mấy việc ăn, ngủ và khóc, về cơ bản cô bé không chơi đùa, tỉnh cái là bắt đầu khóc, ăn no là đi ngủ, vô cùng dễ dỗ.
Chỉ khi Quan Triều Viễn ở đó, dù buồn ngủ díp mắt nhưng cô bé vẫn cố gắng vui cười, khi Quan Triều Viễn nghỉ ngơi ở nhà, thậm chí cô bé có thể không ngủ cả ngày!
Quan Triều Viễn càng nghe Tô Lam nói thì càng cảm thấy khó chịu.
“Con bé đói mà em không cho nó ăn gì sao?”
“Buổi tối con người không cần ăn, con bé là con người! Nếu như mặc kệ con bé muốn làm gì thì làm thì còn ra thể thống gì? Hơn nữa, Cửu Cửu đã rất béo rồi, anh muốn con gái anh trở thành một người mập mạp tương lai không ai cưới hả?”
Tô Lam nói rất nhiều hơn nữa đều từ góc độ dạy dỗ trẻ con, cô không muốn để Quan Triều Viễn biết mình đang ghen, dường như cô cũng đang thuyết phục mình rằng không phải cô đang ghen.
“Anh đã đọc sách rồi, bây giờ trẻ con béo một chút cũng không sao, về cơ bản dáng người của chúng di truyền từ bố mẹ, giống như anh và em vậy, con bé sẽ không béo đâu! Cho dù con bé mập mạp không ai cưới thì anh cũng sẽ nuôi nó cả đời!”
Tô Lam tức không nói nổi vì Quan Triều Viễn, không ngờ cô không tìm được bất cứ sơ hở gì, với cả anh càng nói thì trong lòng cô càng tức.
Nuôi con bé cả đời? Nói sao mà dễ nghe thế!
Chương 1987
Hình như cô là vợ anh mà còn chưa nghe anh nói vậy bao giờ?
Quan Triều Viễn thấy Tô Lam không nói lời nào thì càng thừa thắng xông lên.
“Trước kia anh mặc kệ Tam Tam thì em chê anh vô tâm, bây giờ anh quan tâm Cửu Cửu thì em lại chê anh lắm chuyện, sao người phụ nữ như em khó hầu hạ quá vậy?”
Tô Lam vốn đang nổi nóng, nghe thấy Quan Triều Viễn nói vậy thì lập tức nổi trận lôi đình, cô cầm lấy gối ném về phía Quan Triều Viễn.
“Em khó hầu hạ thế đấy! Không muốn hầu hạ thì đừng hầu hạ! Ai xin anh đâu!” Nói xong cô nằm xuống kéo chăn đắp lên người.
“Em ăn thuốc súng à?” Quan Triều Viễn cũng không muốn để ý tới Tô Lam, ở chung với nhau lâu, thỉnh thoảng cãi nhau một trận cũng không có gì to tát, không giống ngày xưa cứ cảm thấy như gặp kẻ địch.
Quan Triều Viễn đi vào phòng tắm tắm rửa, bởi vì thời gian không còn sớm nên anh chỉ tắm rửa qua loa, tắm xong phát hiện mình chỉ mải cãi nhau với Tô Lam mà quên không cầm đồ ngủ.
Thế là anh để người trần ra ngoài đến bên tủ quần áo lấy đồ ngủ, Tô Lam giận dỗi nên đã tắt đèn, trong phòng tối đen như mực.
Anh cũng hết cách đành phải lần mò tìm đồ ngủ của mình, ai ngờ vừa mở tủ quần áo ra thì bên trong có bộ quần áo rơi ra.
Anh nhìn bóng đen dưới chân rồi nhặt nó lên, cầm vào trong phòng tắm có đèn mới phát hiện đó là một bộ đồ ngủ tơ tằm, loại phía trên có kèm nội y…
Quan Triều Viễn nhếch khóe môi nở nụ cười xấu xa, bảo sao hôm nay cô giận kinh như vậy!
Hóa ra là vì cái này!
Quan Triều Viễn dĩ nhiên rất hiểu tính khí của Tô Lam, lần nào muốn khen thưởng hay đền bù cho anh, cô đều sẽ mặc đồ ngủ rất gợi cảm.
Quan Triều Viễn bèn trở lại bên giường, ôm Tô Lam từ phía sau.
“Anh còn thắc mắc sao hôm nay em giận kinh như vậy! Còn càu nhàu anh không trở lại, hóa ra chuyện là như vậy… Chồng hầu hạ em ngay đây…”
Nói xong Quan Triều Viễn liền bắt đầu ra tay.
“Biến ngay cho em!” Tô Lam vốn đang giận sắp phát điên mà Quan Triều Viễn còn không biết điều sán lại gần.
“Xấu hổ gì chứ, anh biết phụ nữ các em ba mươi như sói bốn mươi như hổ mà, bây giờ em cũng đến tuổi này rồi, em cũng có nhu cầu sinh lý mà, nào nào nào.”
Tô Lam nghe thấy mấy lời khiến người ta xấu hổ này thì lập tức nhổm dậy đá Quan Triều Viễn một cái!
“Biến xa ra!”
Quan Triều Viễn không hề đề phòng, lập tức bị đá lăn xuống giường.
“Em điên à Tô Lam!”
Tô Lam cũng biết mình dồn hết sức vào cú đá này, cô không ngờ mình lại đá Quan Triều Viễn xuống giường.
Nhất thời cô không biết phải làm sao.
Quan Triều Viễn vốn định dỗ dành Tô Lam, nhưng cú đá này khiến anh từ bỏ ý định!
Anh mở tủ quần áo lấy đồ ngủ mặc đại lên người rồi ôm gối đi sang phòng cho khách!
Tô Lam há miệng định gọi anh lại nhưng không sao mở miệng được!
Sau khi Quan Triều Viễn bỏ đi, cô ôm đầu gối ngồi trên giường, nước mắt rơi lã chã.
Chương 1988
Cô cũng không biết tại sao