Chương 2025
“Phải đi! Lập tức thay quần áo! Nếu anh bị bệnh nặng hơn rồi lây sang bọn nhỏ thì sẽ không tốt!”
Thấy không còn cách nào khác, Quan Triều Viễn đành phải miễn cưỡng đến bệnh viện, khi thay quần áo anh càng lề mà lề mề hơn.
Tô Lam thu dọn xong thì phát hiện Quan Triều Viễn vẫn chưa thay quần áo xong, cô vừa nhìn thì thấy Quan Triều Viễn lại đang mặc áo cộc tay.
“Ôi! Bây giờ đã là mùa nào rồi mà anh còn mặc áo cộc tay! Anh không thấy lạnh à?”
Quan Triều Viễn nhìn áo cộc tay trong tay mình, anh lại không cảm thấy gì cả!
Trước đây, khi vào thời điểm giao mùa Tô Lam đều chuẩn bị trước quần áo cho anh, mấy ngày nay vừa vặn là thời điểm giao mùa, nhiệt độ chênh lệch giữa sáng và tối khá lớn, nếu không chú ý thì sẽ rất dễ bị cảm.
“Thảo nào anh lại bị cảm và phát sốt! Mặc ít như vậy! Chờ em!”
Tô Lam lập tức vào phòng để đồ tìm quần áo mùa thu cho Quan Triều Viễn và đưa cho anh, lúc này hai người mới đến bệnh viện.
Bác sĩ chẩn đoán Quan Triều Viễn chỉ bị cảm lạnh thông thường chứ không phải cảm cúm, nhưng phản ứng viêm của anh khá nghiêm trọng, sốt cao không hạ sẽ dễ dẫn đến việc tình trạng viêm nhiễm trở nên nghiêm trọng hơn, anh cần phải nằm viện hai ngày.
Đương nhiên Quan Triều Viễn không đồng ý, nhưng có Tô Lam ở đây nên anh cũng không dám thế nào.
Ở trong bệnh viện cũng chỉ truyền dịch mà thôi, khi Tô Lam đứng bên cạnh nhìn y tá cắm ống tiêm cho Quan Triều Viễn, khỏi phải nói biểu cảm như sắp chết của anh buồn cười nhường nào.
Lần đầu tiên cô thấy cũng có chuyện gì đó khiến Quan Triều Viễn sợ hãi.
Sau khi truyền dịch xong, sắc mặt của Quan Triều Viễn vẫn sa sầm.
“Đã truyền xong rồi mà anh còn xụ mặt! Được rồi! Tối nay ăn gì đây?”
“Chẳng phải là tại em sao! Cứ bắt anh phải nằm viện!” Tâm trạng của Quan Triều Viễn thật sự rất tệ, tại sao anh lại gửi tin nhắn cho Tô Lam chứ, đáng lẽ anh nên không để ý đến cô!
Cô trở về là để tra tấn mình!
“Vậy thì anh đừng có bị bệnh!”
Tô Lam bĩu môi và ngồi xuống mép giường Quan Triều Viễn, “Đừng giận nữa, anh đã lớn như vậy rồi, không sợ bọn nhỏ cười nhạo sao!”
“Lúc về em không được kể cho chúng!” Quan Triều Viễn cũng cần thể diện, anh vẫn muốn duy trì uy quyền của người bố!
“Em có thể không kể cho chúng, nhưng anh phải ngoan ngoãn phối hợp chữa trị!”
“Tô Lam, em uy hiếp anh!” Quan Triều Viễn trừng mắt, hung hãn nhìn Tô Lam.
Tô Lam nâng mặt Quan Triều Viễn lên và xoa, “Được rồi, đừng giận nữa, chẳng phải chỉ là truyền dịch thôi sao? Có gì to tát đâu chứ.”
“Đối với em thì không có gì to tát, bởi vì người bị cắm kim tiêm đâu phải em! Em nhìn mà xem, xanh hết cả rồi!”
Quan Triều Viễn đưa bàn tay ra trước mặt Tô Lam, cô cạn lời.
“Được rồi, để em xoa cho anh!” Tô Lam cầm tay Quan Triều Viễn và xoa mu bàn tay cho anh, lúc này trông Quan Triều Viễn rất hưởng thụ.
Chương 2026
“Anh nói cho em biết! Nếu không phải vì em thì anh cũng sẽ không bị bệnh! Tiểu Thất bị bệnh, Tam Tam gặp rắc rối, còn cả Cửu Cửu lúc nào cũng quấn lấy anh nữa! Làm anh sắp mệt chết đi được! Em phải chịu trách nhiệm với anh! Mấy hôm nay em không được sắp xếp công việc, phải chăm sóc anh thật tốt!”
Quan Triều Viễn càng nói càng hăng hái hơn.
Tô Lam không phản bác, nhìn gương mặt gầy gò của anh, cô biết mấy ngày nay anh đã phải khổ cực rồi.
“Được, được, em chịu trách nhiệm với anh, em sẽ chăm sóc anh thật tốt.”
Quan Triều Viễn liếc nhìn Tô Lam, trong lòng vui như nở hoa, “Thế này còn được.”
Sau khi kiên trì truyền dịch thêm một ngày nữa, Quan Triều Viễn nhất quyết không ở bệnh viện nữa, may mắn là tình trạng viêm đã giảm rất nhiều, anh cũng không còn sốt nữa. Tô Lam thật sự không thể khuyên nhủ được Quan Triều Viễn nữa nên đành phải nhờ bác sĩ kê một ít thuốc, mang về để dưỡng bệnh.
Sau khi về nhà Tô Lam cũng có thêm một nhiệm vụ, đó chính là giám sát Quan Triều Viễn uống thuốc.
Ngoài ra, cô vừa trở về đã bận rộn chăm sóc Quan Triều Viễn nên chưa kịp nói chuyện với bọn nhỏ. Thế là khi vừa về đến nhà, cô đã đi thẳng vào phòng của bọn nhỏ và đặt quà vào trong phòng chúng.
Cửu Cửu cũng đã đi học mẫu giáo, chỉ khi đến tối thì trong nhà mới trở nên náo nhiệt.
Khi Tô Lam đến phòng của Tam Tam thì phát hiện cậu bé đang ở trong phòng!
“Tam Tam, sao con không đi học vậy?”
Tam Tam nằm sấp xuống bàn, hình như đang làm bài tập, cậu bé không ngẩng đầu lên, “Vâng.”
“Con nói ‘vâng’ là sao, mẹ hỏi tại sao con không đi học!” Tô Lam không thích trẻ con trốn học.
“Trường học bảo con về nhà tự kiểm điểm, con có thể đi học sao ạ?” Tam Tam lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.
Lúc này Tô Lam mới nhớ ra hình như Quan Triều Viễn từng nói Tam Tam đã gây họa, người giúp việc cũng có nói với cô, nhưng bởi vì Quan Triều Viễn bị bệnh nên cô cũng không hỏi kỹ, không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, lớn chuyện tới mức phải về nhà tự kiểm điểm.
Tô Lam lấy một cái ghế rồi ngồi bên cạnh Tam Tam, “Con đã mắc lỗi gì? Sao lại phải về nhà tự kiểm điểm? Mấy ngày không đi học rồi?”
“Chẳng phải mẹ hỏi bố con là được sao?”
“Thằng nhóc thối này! Đừng viết nữa!” Tô Lam cầm cánh tay của Tam Tam, định để cậu bé đặt bút xuống.
“Á!”
“Sao vậy? Mẹ đâu có mạnh tay!”
Tô Lam kéo tay áo của Tam Tam lên nhìn thì thấy một vết máu đỏ, “Vết này từ đâu ra?”
“Bố cầm thắt lưng đánh con.”
Tam Tam lại tỏ ra rất bình tĩnh.
“Con còn bị đánh ở đâu nữa? Để mẹ nhìn xem” Tô Lam vén áo của Tam Tam lên, trên lưng cậu bé có rất nhiều dấu vết, có vẻ như đã mờ đi một chút rồi.
Tô Lam cảm thấy đau lòng, Quan Triều Viễn ra tay cũng thật tàn nhẫn? Không ngờ anh lại đánh bằng thắt lưng.
“Có đau không?”
“Mẹ không chạm vào thì không đau ạ, con là đàn ông, không có gì to tát cả.” Tam Tam trả lời qua loa.
“Con mới sáu tuổi mà còn nói là đàn ông! Mẹ hỏi con, con lại làm chuyện xấu gì ở trường vậy?”
Chương 2027
“Con không làm gì cả. Có một bạn trong lớp bắt nạt bạn nữ, con đã đi lên đánh nhau với các bạn ấy, có lẽ là ra tay hơi nặng nên bạn đó đã phải nhập viện.”
Đối mặt với câu trả lời qua loa của con trai, nội tâm của Tô Lam vỡ vụn.
“Vậy ý của con là mẹ còn phải khen con đã làm việc chính nghĩa?”
“Tùy mẹ ạ.”
Tô Lam không ngờ con trai mình mới sáu tuổi mà trông cứ như ông cụ non vậy.
“Tam Tam, con có thể làm việc chính nghĩa, giúp đỡ bạn bè, mẹ rất vui, nhưng con đánh bạn đến nỗi phải nhập viện thì là không đúng. Bạo lực không thể giải quyết được vấn đề, con nên đi tìm giáo viên mới phải!”
Đôi khi Tô Lam cảm thấy rất bất lực trong việc dạy dỗ cậu con trai này.
“Chỉ có những kẻ vô dụng mới gặp chuyện, không có chuyện mà đi tìm giáo viên! Con có thể tự mình giải quyết, tại sao phải đi tìm giáo viên ạ?”
Lúc này Tô Lam thực sự không biết phải nói gì.
“Con trai, con còn nhỏ, có rất nhiều vấn đề mà con không thể giải quyết được. Con phải tìm giáo viên đến giải quyết, hoặc là tìm phụ huynh!”
“Mẹ ơi, mẹ có phiền không cơ chứ? Bố đã đánh con một trận rồi, hay là mẹ lại đánh con một trận nữa đi, mẹ đừng nói nữa được không ạ?”
Nghe thấy câu này, Tô Lam càng tức giận hơn, “Không ai quan tâm đến con nữa! Con bị đánh cũng là đáng đời!”
Nhìn thấy vết thương trên người con trai, Tô Lam vừa tức giận lại vừa đau lòng.
“Được rồi, được rồi, mẹ mau đi chăm sóc bố con đi, nếu không bố con lại ghen tị.”
Câu nói này khiến mặt Tô Lam đỏ bừng, “Thằng nhóc thối, con nói linh tinh gì vậy?”
“Con đâu có nói linh tinh, bố con luôn ghen tị với con, hai mẹ con mình nên giữ khoảng cách một chút thì tốt hơn.” Tam Tam nở nụ cười xấu xa.
Lần này Tô Lam lại bị chọc cười, cô ghé vào mặt bàn và nhìn Tam Tam, “Con trai, con có yêu mẹ không?”
Mạnh Gia Gia luôn nói họ có hai cậu con trai và một cô con gái, nếu muốn ghen lung tung thì cũng phải là Quan Triều Viễn ghen nhiều hơn so với Tô Lam.
“Mẹ ơi, mẹ có thể đừng hỏi câu sến súa như vậy được không, mẹ cứ giữ lời nói sến như vậy để nói với bố con được không ạ?” Tam Tam tỏ vẻ ghét bỏ.
“Nói đi, nói đi, con có yêu mẹ không?”
“Yêu, yêu, đã được chưa ạ? Mẹ đừng nói với bố đấy!” Tam Tam tỏ vẻ rất mất kiên nhẫn, cậu bé đẩy mặt Tô Lam ra.
Tô Lam vui mừng nhìn con trai, “Vậy thì hôn một cái!”
“Không đâu, buồn nôn lắm!”
“Sao lại buồn nôn chứ? Hồi nhỏ con luôn hôn mẹ mà! Con còn luôn ở trong phòng của mẹ và ngủ cùng mẹ!”
“Nhưng bây giờ con đã lớn rồi!”
“Dù con lớn hay có vợ rồi thì con vẫn là con của mẹ!”
Chương 2028
Tam Tam không lay chuyển được Tô Lam nên đành hôn lên má cô một cách lấy lệ.
Tô Lam ôm mặt Tam Tam và hôn mạnh một cái, “Thằng nhóc thối, mẹ cũng yêu con.”
Tam Tam vội vàng lau nước miếng trên mặt, “Sao phụ nữ lại phiền phức như vậy!”
Tô Lam hài lòng trở về phòng ngủ.
Quan Triều Viễn rất không hài lòng, “Bảo em ở nhà chăm sóc người bệnh mà em lại chạy đi đâu vậy?”
“Em vừa về nhà đã xoay quanh anh, ngay cả con mà em cũng chưa gặp! Thật là! Em hỏi anh,