Chương 2282
Nhìn bộ dạng của Nhan Thế Khải, trong lúc nhất thời Tô Lam không biết phải từ chối anh ấy kiểu gì “Em không nói gì hết tức là đã đồng ý nhé. Năm giờ chiều nay anh sẽ qua đây đón em” Nhân khoảnh khắc Tô Lam còn ngây người thì Nhan Thế Khải đã nhanh chóng đưa ra kết luận rồi quay người bước đi.
“Đàn anh” Tô Lam cau mày nhìn theo.
Vốn dĩ Tô Lam cũng muốn tìm một cơ hội để nói rõ chuyện này với Nhan Thế Khải. Chọn ngày không bằng gặp ngày, coi như hôm nay cô nói dứt khoát luôn đi Rốt cuộc mấy chuyện như vậy cũng không nên kéo dài, càng để lâu thì càng không công bằng đối với Nhan Thế Khải.
Nhan Thế Khải đi lấy bắp rang bơ và đồ uống.
Khi anh ấy quay đầu nhìn lại thì thấy Tô Lam mặc một bộ váy trắng đứng ngoan ngoãn ở cửa rạp chiếu phim lầu, đôi khi sẽ nhìn ngó xung quanh, như thể cô đang tìm kiếm anh ấy.
Khung cảnh này anh ấy đã đợi rất nhiều năm rồi. Nhưng mãi đến hôm nay nó mới trở thành sự thật.
“Em cầm lấy đi, phim cũng sắp chiếu rồi, chúng ta đi vào thôi” Nhan Thế Khải đưa bắp rang cho Tô Lam.
Tô Lam gật đầu nhận lấy, cô đang chuẩn bị xoay người đi thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô cúi đầu lơ đãng nhìn qua điện thoại Khi nhìn thấy dòng chữ Quan Triều Viễn, trái tim cô bỗng đập mạnh một cái.Cô gần như không suy nghĩ gì thêm đã ấn từ chối cuộc gọi.
Khi ngẩng đầu lên thì ánh mắt Tô Lam trùng hợp nhìn thấy ánh mắt dò xét của Nhan Thế Khải, anh ấy hỏi: “Sao em không bắt máy? Điện thoại của bệnh viện gọi đến à?”
Tô Lam cười không tự nhiên: “Không phải, là số của tổng đài gọi quảng cáo thôi”
Nhan Thế Khải đã quen Tô Lam một thời gian khá dài nên anh với cùng hiểu rất