Đại Hưng dẫn Bella ra ngoài tất cả lại một manh huyên náo.
Cả phòng thiết kế ai lấy một mảnh run sợ,họ không biết số phận mình sẽ ra sao,bởi vì họ cũng đã từng ức hiếp An Nhiên,họ vừa nghe lén được là Bella chính thức bị đuổi việc.
Đại Hưng lạnh lùng lên tiếng:
_ Tất cả mọi người ai trở về làm việc của người ấy,còn cô Bella đến phòng tài vụ kí nhận tháng lương này và từ ngày mai không cần tới công ty nữa.
Bella khóc lóc cầu xin Đại Hưng:
_Trợ lí Hưng xin anh nói với Hàn Tổng giúp tôi với tôi rất yêu thích công việc này tôi không thể không có công việc này,nếu như tôi bị đuổi khỏi công ty thì coi như sự nghiệp của tôi chấm hết, tôi cầu xin anh.
Cô ta khóc lóc rất thương tâm nhưng Đại Hưng vẫn thờ ơ lạnh nhạt.
_ Biết vậy sao còn làm,cô nghĩ cô là chim phượng hoàng à?
Bella càng khóc to hơn:
_ Tôi xin lỗi,thực sự xin lỗi tôi...
Đại Hưng bẻ gãy lời cô ta:
_ Không cần nói nữa mau đi nhanh đi đừng để Hàn Tổng thấy chướng mắt thì cô không còn mạng đâu chứ đừng nói chỉ bị đuổi việc.
Bella đã từng nghe nói đến sự tàn nhẫn cùng quyết đoán của Nguyên Phong,nếu lời anh đã nói ra không bao giờ lặp lại lần thứ 2,cô ta run rẩy tới phòng tài vụ nhận lương rồi dọn đồ rời đi.
Đại Hưng cùng Đại vỹ xử lí tốt mọi thứ xong đứng bên ngoài chờ Nguyên Phong
Nguyên Phong bước ra nhưng không đi ngay anh ưu nhã đi tới chỗ làm việc của An Nhiên,tới gần giọng anh thờ ơ lạnh nhạt:
_Hàn Gia không nuôi nổi cô để cô phải đi làm, bị người ta khi dễ làm mất mặt tôi vậy à?
An Nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc lành lùng ngay bên tai thì giật mình hoảng hốt đứng bật dây:
_ Em không có ý đó, em chỉ muốn có một công việc để làm chứ không muốn làm phiền anh.
An Nhiên biết anh đang rất tức giận, điều cô lo sợ nhất là gây rắc rối cho anh cô không hề muốn như thế cô chỉ muốn có một công việc để không phụ thuộc vào anh, nếu sau này cô có phải rời đi sẽ sống tốt được.
Lòng cô nhói đau anh là không muốn cô làm anh mất mặt, là không muốn một giây phút nào liên quan tới cô,cô biết anh luôn tàn nhẫn như thế, luôn khiến cô đau lòng dù chỉ là hành động nhỏ, anh đang trả thù cô, chút nỗi căm hận lên cô.
Nguyên Phong không nói gì mà trực tiếp kéo An Nhiên ra xe,Đại Hưng thu dọn đồ cho cô rồi cũng cùng Đại Vỹ rời đi để lại bao dấu hỏi to đùng ở lại phòng thiết kế.
Ra tới xe anh mở cửa ấn cô vào ghế lái phụ rồi không hề lên tiếng mà trực tiếp lái xe rời đi,ở trên xe hai người không ai nói với ai câu nào không khí bao trùm sự trầm mặc,dường như Nguyên Phong đang rất tức giận anh chăm chú lái xe nhưng trên người anh toả ra sự nguy hiểm nào đó.
An Nhiên ngồi ở bên cạnh không dám lên tiếng,chuyện cô bị người ta khi dễ làm anh mất mặt lên anh mới tức giận như vậy.
Cô rất sợ tâm trạng của anh lúc này,lái xe một lúc lâu dường như không giảm bớt tức giận trong lòng anh,anh chợt dừng xe bên vệ đường cởi dây an toàn chồm qua người cô ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô khiến cô nhất thời hoảng sợ hai mắt mở lớn không biết anh định làm gì.
Anh cúi đầu xuống chuẩn xác in lên đôi môi của cô, đôi môi anh ấm áp chạm lên môi An Nhiên khiến tim An Nhiên nhảy lên đập liên hồi,nụ hồn đầy cuồng nhiệt cùng chiếm hữu đang cắn nuốt từng hơi thở của cô khiến cô sắp không thở nổi,anh chưa bao giờ có cái cảm xúc này với người phụ nữ khác kể cả đối với Vân Kiều.
Môi An Nhiên rất mềm rất ngọt kích thích xúc cảm trong anh cô cứ ngây ngô như thế trong lòng anh khiến anh không kiềm chế được,không biết qua bao lâu anh rời môi cô nhưng vẫn tì trán của mình lên trán cô phả hơi thở quen thuộc nóng hổi vào mặt cô:
_ Sao không biết đáp trả lại khi bị người ta bắt nạt hả?( anh không hiểu được lòng mình nữa nhìn cô bị người khác bắt nạt anh rất tức giận chỉ muốn băm người đó thành trăm mảnh)
An Nhiên ngượng ngùng đỏ mặt muốn trốn thoát khỏi vòng tay anh nhưng không gian trật hẹp cô không né tránh được cô nhìn anh nhỏ giọng:
_Em thấy cũng không