An Nhiên nhìn anh, nhìn đôi bàn tay rộng ấm áp bao trọn lấy đôi tay giá lạnh của cô, cô đã thầm ước hai người có thể được ở bên nhau như thế này bao nhiêu năm qua, ước được anh để mắt tới dù một chút vậy mà hiện tại lại khiến cô lo lắng bất an như thế.
Cô ước gì thời gian có thể ngừng lại ngay lúc này để được một lần dựa dẫm vào anh, ỷ lại vào anh là cô thấy mình rất hạnh phúc, mải mê suy nghĩ tới khi Nguyên Phong lên tiếng cô mới giật mình thu hồi cảm xúc:
_ Đang nghĩ gì?
Anh nhìn gương mặt thất thần của cô chờ đợi câu trả lời mà cô thì lúng túng qua mấy giây mới nhàn nhạt:
_ Khi nào thì trò chơi này kết thúc.
Nguyên Phong vô cùng bất ngờ vì câu hỏi của cô, anh chưa từng nghĩ cô sẽ hỏi anh như vậy, ánh mắt anh hip lại thâm sâu mà khó dò,có một nỗi tức giận lan tràn trong lòng anh:
_ Em muốn nhanh kết thúc?
An Nhiên hơi ương nghạnh cong khóe môi:
_ Đúng vậy! không phải anh nói tôi là trò chơi là đồ vật để anh trả thù sao? tôi muốn biết khi nào anh kết thúc nó.
Nguyên Phong cười lạnh đằng sau nụ cười là ánh mắt không một chút ánh cười, vì lí do gì khi anh muốn từ từ chấp nhận cô thì cô lại muốn dừng lại, không lẽ cô đã có người đàn ông khác, anh càng nghĩ càng không tìm được lí do nào khác ngoài việc cô cắm sừng mình, một cỗ tức giận lan tràn anh gằn lên:
_ Không phải em nói trò chơi này tôi là người có quyền quyết định à? vậy thì khi nào tôi chơi chán tôi sẽ tự kết thúc còn bây giờ tôi chưa muốn.
An Nhiên đau lòng nhìn anh tất cả là như thế vậy mà lúc anh chưa trả lời cô chỉ thầm mong anh sẽ giải thích một chút rằng không phải vì trả thù mà vì anh có một chút rung động với cô, nhưng là cô tự mình đa tình, mơ tưởng tới điều xa vời.
Cô nhắm mắt lại cố ngăn không cho mình khóc trước mặt anh vào lúc này nhỏ giọng lên tiếng:
_ Được! Khi nào anh muốn tôi sẽ rời đi.
Anh nghe cô nói dứt khoát như vậy lại càng tin tưởng vào suy nghĩ của mình, nhưng tên đàn ông đó là ai chẳng lẽ là cái tên sinh viên non choẹt kia, càng nghĩ càng tức giận anh gằn từng chữ:
_ Rất tốt.
Em lên nghĩ cách làm cho tôi chết càng nhanh càng tốt, thì em sẽ được toại nguyện không thì đừng có mơ.
An Nhiên nhất thời choáng váng, cái gì mà chờ anh chết? thế chẳng phải là cô không còn được tự do sẽ mãi mãi sống trong sự trả thù của anh hay sao? cô yêu anh nhưng cô muốn ở bên anh không có thù hận chứ không phải như thế này lòng cô dâng lên đau đớn lẫn xót xa.
_ Tôi!
Khi cô định nói tiếp thì phục vụ mang đồ ăn tới, cả hai im lặng không nói gì suốt bữa ăn sắc mặt của Nguyên Phong không tốt còn cô thì cúi đầu lặng lẽ ăn không dám lên tiếng nữa.
Sau khi ăn xong hai người cùng trở về Hàn Thị, hôm nay cô phải tới để hoàn thiện nốt bản thiết kế rồi nộp cho chị Mỹ Lệ, cô phải trân trọng những cơ hội này đây là bước khởi đầu cho sự nghiệp của cô, công ty đã rất ưu ái cô khi cô vừa đi học vẫn có