Trở về từ Sơn Trang,Hàn Nguyên Phong lặng lẽ lên lầu đi tới phòng của An Nhiên, cánh cửa phòng mở ra mọi thứ vẫn y như cũ không hề thay đổi, anh đặt mình lên giường vùi mặt mình vào chiếc gối lưu hương thơm nhè nhẹ của cô, lúc này trái tim vốn sắt đá cũng buông lỏng, mỗi một nhịp thở đều đau thấu tâm can, Đôi mắt đẹp băng lãnh ngày thường giờ là từng giọt nước mắt rơi xuống ướt đẫm.
Mấy tháng nay anh đều tìm kiếm cô khắp nơi, lật tung mọi tất đất ngọn cỏ nhưng đều không có chút dấu vết nào, cô như làn sương mỏng tan biến vô hình, khiến anh không thể nào tìm thấy được, mấy tháng đều không ngủ nổi mấy canh giờ, hễ nhắm mắt lại là hình ảnh cô rơi nước mắt đau khổ cầu xin anh buông tha cho cô.
Anh hận bản thân đã mù quáng tin lầm người để người mình thật lòng yêu thương rời đi không cách nào tìm lại được.
Một tháng trước khi tìm thấy sự thật anh đã ngồi trong thư phòng xem đi xem lại đoạn video không ăn không ngủ, nhìn thấy cô một mình phải kiên cường chống lại một lũ lưu manh tim anh như bị ai bóp chặt lại đau đớn, anh tự trách bản thân mình rất nhiều.
Ngày ấy khi trở về từ Mỹ, việc đầu tiên anh tới Mạc Gia là để tìm em gái nhỏ có đôi mắt to trong veo long lanh như những ngôi sao trên bầu trời đêm, có nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời đã ủ ấm trái tim lạnh lẽo của anh, những năm tháng nơi xứ người chưa một giây phút nào anh quên cô, anh luôn cố gắng để khi mình có tất cả sẽ trở về, yêu thương và bảo vệ cô gái nhỏ trọn đời.
Nguyên Phong được sinh ra thuộc dõng dõi trâm anh, địa vị của anh cao quý,lại là người thừa kế duy nhất ở đời hiện tại nên luôn được dạy dỗ đạt chuẩn ưu tú, không ai chạm tới nổi, nhưng chính vì ưu tú lên trái tim luôn lạnh lùng, sắc mặt cũng theo đó mà luôn lạnh lẽo xa cách nhưng khi gặp được cô, anh mới biết thế nào là ấm áp.
Khi anh vào Mạc Gia men theo còn đường lát đá trắng đi qua một vườn bách hợp nho nhỏ anh chợt dừng bước, một bóng dáng mảnh khảnh nhỏ nhắn,gương mặt xinh đẹp động lòng người đập vào mắt anh, cô gái đang cúi xuống hôn nên những cánh hoa trắng tinh khiết rồi ngẩng đầu lên nở nụ cười vô cùng rực rỡ, ngay lúc ấy cả vườn hoa bị lu mờ bởi nụ cười tỏa nắng, đôi mắt đẹp to tròn cong cong khi cười rất đáng yêu.
Mấy phút đó anh đã rung động ngay lần đầu nhìn thấy cô, một hy vọng nhỏ len vào đầu anh, liệu cô gái này có phải em gái nhỏ năm ấy? Nhìn xuống cần cổ trắng nõn tinh tế của cô nhưng không thấy chiếc vòng kỉ vật anh tặng để đính ước, hụt hẫng một xíu anh xoay người hướng cửa nhà chính Mạc Gia đi tới.
Vào tới phòng khách sau khi gặp hai vị lớn tuổi của Mạc Gia thực sự anh đã gặp được em gái nhỏ, Mạc Vân Kiều e thẹn bước ra, trên cổ đang đeo vật đính ước của anh.
Có chút hụt hẫng khi nhìn thấy cô ta, đôi mắt này mang dáng vẻ của sự tham vọng, không hề trong sáng, thuần khiết như đôi mắt ngày nhỏ anh nhìn thấy.
Nhưng anh vẫn chọn Vân Kiều vì lời hứa, vẫn dịu dàng cưng chiều cô ta hết mực, chỉ là trong thâm tâm luôn nhớ tới bóng hình nhỏ bé dưới vườn hoa bách hợp, mỗi lần tới Mạc gia đều vô tình đưa ánh mắt tìm kiếm thân ảnh mảnh khảnh cùng gương mặt tựa thiên sứ của An Nhiên.
Đây cũng là lí do tại sao tên ngôi biệt thự sau khi cưới của anh và cô tên" Bách Hợp " và đặc biêt trong vườn tất cả đều trồng hoa Bách Hợp bởi nó là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô bên cạnh vườn hoa trắng muốt tinh khiết nó tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu.
Ở Mạc Gia không gặp được anh còn luôn cố ý đi đón Mạc Vân Kiều ở trường học, ngoài miệng vẫn cứng rắn yêu chiều cô ta nhưng ánh mắt lại không hề để trên người Vân Kiều mà đang chăm chú say mê nhìn An Nhiên đang cười vô cùng vui vẻ bên cạnh Lệ Vũ và Nhậm Hào.
Lúc ý anh luôn bài xích Vân Kiều anh chưa từng chủ động ôm hôn cô ta, chỉ là một vài lần cô ta chủ động hôn môi anh, anh sau đó vẫn mạnh mẽ hất cô ta ra rồi ném cho cô ta ít tiền để cô đã không còn nhõng nhẽo khiến anh đau đầu.
Rồi anh không ngờ rằng cô ta trăm phương ngàn