Trong phòng tổng tài mấy năm nay đều bao trùm một màu lạnh lẽo đáng sợ, tất cả sự giá lạnh đó đều tỏa ra từ vị Hàn Tổng băng lãnh, tàn nhẫn và tuyệt tình, kẻ nào vướng chân anh đều phải chết.
Hiện tại vị trí của Hàn Thị đã vươn xa không ai chạm tới được, Hàn Nguyên Phong lại là một cái tên mang đầy cấm kị trên thương trường, tên của anh không phải ai cũng có thể gọi.
Giờ phút này anh đang đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn ra bầu trời mênh mông và vô tận ánh mắt ẩn chứa đau lòng cùng thống khổ, bóng lưng anh giờ phút này tràn ngập cô đơn, đặt tay lên tim mình anh nhếch môi cười thê lương:
_ An Nhiên, Nếu như anh không cam lòng buông xuống được em có thể yêu anh lần nữa không?
Anh đã bỏ lỡ cô 16 năm, một quãng thời gian quá dài, 1/5 cuộc đời, đời người có mấy lần 10 năm vây mà anh đã đánh mất thế giới của chính mình, 10 năm cô mòn mỏi đợi anh trong khắc khoải đau khổ, 10 năm đó anh cũng nhớ thương cô rất nhiều, nỗi nhớ nhung ăn sâu bén rễ trong tim, vậy mà anh lại ngu ngốc không trở về thăm cô một lần nào cả, anh đã ngang ngược, ngông cuồng khát vọng cái sự nghiệp to lớn, tiền tài danh vọng, mà để quên mất em gái nhỏ nơi quê nhà, ngày ấy anh vẫn có thể trở về nhưng anh lại chọn ở lại sự ích kỉ khiến anh yêu đúng người chọn sai người, cưới đúng người hận sai người.
Một năm làm vợ chồng nhưng anh ngoài dày vò, hành hạ, vũ nhục cô, anh chưa từng cho cô được một ngày hạnh phúc trọn vẹn,tới mức bị thương khắp người, đến trái tìm cũng bị anh dày vò vết thương chằng chịt.
Năm năm nữa qua đi một lần nữa nhìn thấy cô trở về anh lại có suy nghĩ không cam lòng.
Mặc dù anh luôn tự nhủ nếu cô hạnh phúc anh sẽ chúc phúc cho cô, sự thật anh lại không làm được, anh muốn được ôm cô vào lòng cưng chiều bảo vệ cùng che trở, anh muốn dùng quãng đời còn lại bảo vệ cô, bù đắp cho cô tất cả những tổn thương anh gây lên.
Tiếng gõ cửa kéo anh về thực tại, khép mắt lại thu hồi cảm xúc của mình, tới khi mở mắt ra, lại là ánh mắt lạnh lẽo băng giá, anh trầm giọng:
_ Vào Đi.
Cánh cửa hé mở Trần Quân Dịch đi vào, trên người mang theo sự gấp gáp, anh vừa bay từ Provence,Pháp trở về, đầu tóc có phần tùy ý nhưng vẫn thu hút bởi vẻ ngoài nam tính cùng sương gió của anh, đặt tập tài liệu trên bàn anh ngồi phịch ra sofa cất giọng mệt mỏi:
_ mẹ kiếp! cậu lên nhớ cậu sẽ không kiếm đâu được người anh em tốt như tôi đâu đó, trong vòng hai ngày bay qua bay lại, cậu muốn tôi chết cậu mới vừa lòng hả.
Nguyên Phong vẫn lạnh lùng tùy ý cầm tập tài liệu lên, ngả người ra sofa bộ dạng lười biếng, lật xem tài liệu.
Bệnh viện phụ sản Provence ngày! tháng! năm!.
Mạc An Nhiên hạ sinh một bé trai nặng 3k, tên bé đầy đủ là: Mạc An Phong
Không có cha ruột chỉ có cha đỡ đầu,
Thiên Tuấn Hạo
Đôi mắt thâm trầm của Hàn Nguyên Phong lóe sáng, 6 tháng sau ngày anh và cô li hôn, cô hạ sinh bảo bảo vậy có nghĩa là! , anh xúc động bờ môi run rẩy:
_ Mạc An Phong là con trai tôi.
Quân Dịch gật gật đầu:
_ Theo tài liệu điều tra, An nhiên chưa từng có người đàn ông nào khác, và đặc biệt Thiên Tuấn Hạo và An Nhiên không hề kết hôn, họ không phải vợ chồng,
Lúc Này Hàn Nguyê Phong có chút xúc động, là cô lừa anh, cô chưa từng có ai khác ngoài anh, ánh mắt lạnh lẽo giờ này ánh lên một chút hy vọng mỏng manh.
Ánh mắt đã không còn giá lạnh nữa thay vào đó là vô thức dịu dàng nhìn người phụ nữ trong ảnh, đang ôm tiểu bảo nhỏ trong lòng cười vô cùng hạnh phúc giọng anh rất nhỏ nhưng Quân Dịch vẫn nghe ra được:
_ An Nhiên, lần này anh quyết không buông tay em ra nữa, dẫu có chết cũng không buông.
!
Ban đêm gió ngoài bờ sông thổi vào ngôi nhà nhỏ của An Nhiên, gió lùa qua cửa sổ có chút lạnh.
Đưa cánh tay mảnh khảnh muốn khép cửa nhưng cô không tài nào khép được, sợ tiểu bảo trên sofa xem tivi có chút lạnh cô đành ra ngoài khép từ bên ngoài vào.
Sau khi chật vật khép được cánh cửa cô bị ai đó bất thình lình kéo mạnh, khiến cả người cô ngã vào vòm ngực rộng rãi và ấm áp, người đó tham lam ôm cô thật chặt khiến cô không cả thở được, lại ngang nhiên hôn liên tiếp lên mặt cô rồi cả cần cổ trơn mịn tinh tế của cô.
An Nhiên nhất thời sợ hãi vùng vẫy