An Nhiên nhất thời bị anh hôn lên chân tay luống cuống, anh không hề biết điều đó hôn cô triền miên tới khi thấy thỏa mãn rời môi cô, ôm cô thật chặt ngủ thiếp đi, mà An Nhiên muốn dậy cũng không thể nào gỡ nổi cánh tay anh bèn nằm im chờ anh nới lỏng vòng tay sẽ dậy ra ngoài sofa ngủ.
Nhưng cả hai lại không ngờ cứ vô thức ôm nhau như vậy đi vào giấc ngủ êm đẹp ngọt ngào.
!
Nguyên Phong tỉnh dậy khi ánh nắng nhẹ của buổi sớm xuyên vào phòng, căn phòng nhỏ nhưng tràn ngập ấm áp, thấy trên ngực mình có chút ấm áp, anh đưa mắt nhìn xuống, gương mặt trắng hồng làn môi đỏ trơn bóng cọ cọ lên ngực anh, một cảm giác hạnh phúc lan tràn, anh nhớ lại mọi chuyện tối qua thầm cảm ơn trời, anh chỉ muốn tới nhìn cô, ôm cô một chút cho đỡ nhớ, nào ngờ lại được cô chăm sóc, còn được ôm cô trong vòng tay ngủ rất ngon tới sáng, mỉm cười mãn nguyện trong đầu anh là một tương lai tươi sáng hơn.
Đưa tay theo thói quen với điện thoại ở trên tủ đầu giường,anh mỉm cười tràn đầy hạnh phúc, An Nhiên của anh vẫn vô cùng tinh tế, những ngày tháng ở cùng anh cô luôn để điện thoại gần tầm với của anh nhất, bởi cô biết anh rất bận rộn, không muốn để anh mất công tìm kiếm, giờ phút này đưa tay là cầm được điện thoại những năm tháng xưa cũ hiện về, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô thì thầm rất nhỏ:
_ An Nhiên, cảm ơn em đã luôn yêu anh, luôn dành cho anh tình yêu tốt đẹp này, anh yêu em.
Dứt lời anh nhấn điện thoại mấy dòng tin nhắn hiện lên:
_ Gia Luân cậu quản lý công ty một thời gian anh mệt rồi anh cần nghỉ ngơi.
Gia Luân đầu dây bên kia như điện giật nhưng vì anh biết anh họ đã trải qua nhiều đau khổ, nên không cam tâm tình nguyện nhắn lại:
_ Anh yên tâm nghỉ ngơi mọi việc em sẽ cố gắng huhu.
Nguyên Phong nhếch môi cười:
_ Cho dù em không tình nguyện vẫn phải làm.
– Này! anh biết đọc suy nghĩ của người khác à?
– uhm.
_ Hả??? tại sao trên đời này có người như anh cơ chứ?
Nguyên Phong không nhắn lại, mà soạn một tin khác gửi đi:
– Nhất Thiên! nếu An Nhiên gọi cậu đến khám cho tôi cậu phải nói tôi bệnh nặng cần cô ấy chăm sóc, diễn cho tốt nếu tôi không được ôm vợ thì cậu cũng đừng có mơ.
Nhất Thiên đầu dây bên kia cầm điện thoại như bỏng tay, tên Nguyên Phong lại bày cái trò gì? còn lôi anh vào?
_ Lại lên cơn à? có cần qua đốt nhà không? xin mời!
_ Sẽ không đốt nhà cậu chỉ hủy đi thằng em bên dưới của cậu.
Hả, Nhất Thiên đưa mắt nhìn dáng người xinh đẹp đang nấu ăn trong bếp chậc lưỡi, mẹ kiếp, anh vừa mới được hưởng chút it hạnh phúc của tình yêu mà tên ngang ngược này đòi hủy của anh, anh không cam lòng:
_ Mẹ kiếp! có phải kiếp trước tôi giết cả nhà cậu không mà sao kiếp này tôi bị cậu hành mãi thế.
– Tốt nhất cậu nên biết mình phải làm gì, tôi hạnh phúc cậu cũng sẽ hạnh phúc.
Nhắn xong anh quăng điện thoại sang một bên ôm An Nhiên chặt hơn hưởng thụ sự ngọt ngào mà bao lâu anh nhung nhớ này.
Chợt người trong ngực cử động anh lại nằm im như đang ngủ.
An Nhiên nhẹ nhàng mở mắt, cô vẫn được anh ôm trong