An Nhiên ôm An Phong vào lòng, thực sự cô cũng rất nhớ tiểu bảo, nhưng vì ở nhà có cái người đàn ông đầu lạnh kia nên cô mới để con ở Hàn Gia, giờ ngẫm lại cô chỉ mong Nguyên Phong đi luôn đi đừng có quay trở lại nữa,thực sự khi cô ở gần anh luôn là anh áp bức cô khiến cô vô cùng không thoải mái.
Ôm con lên An Nhiên quay qua nói với Tuấn Hạo và Hàn Phu Nhân:
_ Mẹ! tiểu bảo có gây phiền phức cho mẹ ko ạ?
Bà Nhã Lam nhẹ nhàng đi tới trước mặt cô, nhẹ cầm lấy bàn tay cô hiền từ nói:
_Không hề nha con! An Phong rất ngoan và hiểu chuyện.
Thấy thằng bé nhớ con nên ta đưa qua đây, chứ nếu không ta cứ muốn ôm suốt thôi à.
_ Dạ con cảm ơn mẹ.
_ Không có gì, là chúng ta nên cảm ơn con.
Nói rồi bà nở nụ cười của một người mẹ nhìn đứa con gái cưng đầy chân tình.
An Nhiên cũng nhìn bà đầy cảm động, đôi mắt cô ngước lên thấy Tuấn Hạo đứng đó cô thấy mình có chút thất lễ bèn lên tiếng:
_ Anh nay qua Venus An có chuyện gì vậy ạ?
Tuấn Hạo mỉm cười giải thích:
_ Anh có việc cần nói với em, 1 phần cũng do công ty dạo này ổn định nên anh hơi dảnh ghé qua thăm em, mà vừa qua đã nghe người nào đó ném cho anh viên đá lạnh, đau lòng ghê.
Nói rồi anh cười vô cùng hào phóng che đi sự mát mát trong lòng, Đan Lê nghe vậy ánh mắt cụp xuống lặng lẽ giấu đi cảm xúc trong tim mình, mà An Nhiên thì không biết trả lời sao đành lảng sang chuyện khác:
_ Tuấn Hạo trưa rồi, em muốn đi ăn cùng mọi người.
_ Được! được chứ.
Anh trả lời rồi vội đưa tay nói với Tiểu Bảo:
_ Tiểu bảo! ngoan qua baba ôm cho mami đỡ mệt.
Tiểu bảo lưu luyến nhưng vẫn nghe lời cho anh ôm.
An Nhiên quay qua Đan Lê và Hàn Phu nhân.
_ Mẹ! trưa rồi mẹ đi ăn cùng con nha mẹ.
Bà Nhã Lam cười vui vẻ, bà muốn xem nếu Tuấn Hạo tốt hơn con trai bà, thì bà sẽ ko tác thành cho Nguyên Phong nữa.
_ Được! hai bà cháu ta cũng đói rồi.
_ vâng! Đan Lê chúng ta cùng đi, tạm thời đóng cửa em nha, c đói lắm rồi đó.
Đan Lê nghe vậy reo lên đầy phấn khích, cô