- Đông Thần, rốt cuộc anh muốn cái gì hả? Tại sao lại không nói sự thật cho Đông Tư Hạo biết chúng ta là vợ chồng?
Cách Cổ Lạp bức xúc nói.
Vừa nãy, đợi cho Đông Tư Hạo nghỉ ngơi, Đông Thần liền lôi Cách Cổ Lạp ra hành lang nói chuyện.
Tuy cô biết Đông Thần muốn tốt cho Đông Tư Hạo nhưng cô không chấp nhận cái thân phận vừa là chị dâu lại vừa là bạn gái của Đông Tư Hạo.
\- Tôi cảnh cáo cô không được phép nói cho Tư Hạo biết chúng ta là vợ chồng. Sức khoẻ của nó mới ổn định, không thể chịu đựng cú sốc nào cả.
\- Vậy anh muốn lừa dối em trai mình sao? Thà bây giờ nói rõ ra còn hơn để sau này Đông Tư Hạo căm ghét anh.
\- Cô tưởng tôi muốn sao? Nếu không phải cô khiến nó yêu cô thì mọi chuyện đâu ra nông nỗi này? Cô thấy đấy, Tư Hạo yêu cô, nếu nó biết được anh trai mình lại cưới bạn gái mình, cô nghĩ nó sẽ phản ứng ra sao?
\- Vậy anh nghĩ tôi là trò chơi của anh à?
\- Cô tốt nhất an phận cho tôi!
Cách Cổ Lạp không chịu khuất phục. Cô nghiếng răng rồi vươn tay nắm lấy cánh tay của Đông Thần đưa lên miệng cắn mạnh.
Bị cô cắn bất ngờ, Đông Thần chỉ bất động mặc cho cô cắn mình. Hắn không hề nhăn mày, thậm chí không chút phản ứng.
Có lẽ, hắn đã quen với hành động ngang ngược của cô rồi.
Cắn đã răng, Cách Cổ Lạp mới thoả mãn buông tay của Đông Thần ra thở phào nhẹ nhõm.
\- Cô tuổi chó?
\- Thì sao?
\- Cắn người thấy vui lắm à?
\- Tại anh khiến cho tôi bực!
Dù sao cách giải toả cơn giận này là cô mới nghĩ ra.
Đông Thần vừa bực lại vừa mắc cười. Nếu là trước đây, hắn đã chứng kiến nếu Cách Cổ Lạp tức giận thì sẽ đập phá đồ đạc, đánh người xả giận. Nhưng cách xả giận hiện tại lại có chút đổi mới, chính là lấy cánh tay của hắn cắn đến khi nào thoả mãn thì thôi.
Một lúc sau, Đông Thần ống tay áo lên, vết răng của cô khá sâu, ghim vào da của hắn. Không hiểu sao hắn lại có cảm giác rộn ràng là lạ, vô thức sờ lên vết thương.
Nếu cô không hại Tư Hạo thì có lẽ, hắn đã có chút tình cảm với cô.
Nghĩ tới đây, Đông Thần dứt khoát lấy một chiếc khăn trong túi ra, lau qua vết thương trên tay rồi ném vào thùng rác.
Cô và hắn, vốn không cùng một thế giới.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Mấy ngày sau, Cách Cổ Lạp không còn tới bệnh viện thăm Đông Tư Hạo nữa. Thời ngày rảnh rỗi, cô thường đi mua sắm, nếu buồn chán thì cô thở thẩn một mình ngồi trên du thuyền thưởng thức phong cảnh.
Đông Thần thì trái lại, hắn