Đông Thần kéo cô đến căn phòng giam nhốt Cách Nam và Cách Hiên.
Cách Cổ Lạp lúc này chỉ biết khóc. Cô không hiểu tại sao Đông Thần lại giận giữ như vậy. Hắn túm lấy gáy của cô, ép cô nhìn thẳng về góc phòng. Hai người đàn ông toàn thân là vết thương máu đang nằm thoi thóp.
\- Nhìn đi! Bọn chúng là những kẻ đáng chết!
Sau đó, hắn rút khẩu súng trong túi ra nhét vào tay của cô.
Giờ đây nhìn gương mặt của rất đáng sợ. Cách Cổ Lạp như không tin vào mắt nhìn. Dáng vẻ người chồng dịu dàng thường ngày đã mất. Cô không tin rằng Đông Thần là người như vậy. Hắn sẽ không bao giờ bảo cô giết người.
\- Anh... Anh không phải như vậy... Đông Thần... Anh không phải như thế này...
\- Tại sao lại không? Là em ép tôi phải vậy!
\- Đông Thần, anh đừng....
Càng nói tay của Đông Thần càng siết chặt khiến cô đau buốt. Cách Cổ Lạp không thể chịu đựng được mà quay người đẩy hắn ra. Cô muốn cách xa hắn nhưng hai chân lại vấp vào nhau ngã xuống đất.
Bên tai đột nhiên có ai gọi cô. Giọng nói của đối phương quá yếu ớt.
\- Cổ Lạp... Cổ Lạp...
Cô quay mặt lại, thấy người đàn ông gần đó đang gọi cô.
Hai hàng nước mắt lại chảy thêm. Từng cơn nhức đầu liên tục kích thích não bộ. Cách Cổ Lạp chợt nhắm mắt, hét to ôm đầu. Rất nhiều hình ảnh hiện lên. Kí ức mà cô đã đánh mất, những hình ảnh người thân của cô. Sao cô lại hành động như vậy? Rốt cuộc cô đã làm cái gì...
Đông Thần sa sầm nét mặt.
\- Lạp Nhi!
Hắn đi tới chỗ của cô, định ôm cô vào lòng. Ai ngờ, lúc này Cách Cổ Lạp mở mắt ra. Ánh mắt cô đỏ đến nỗi dường như muốn chảy máu. Ngay lập tức, cô đẩy Đông Thần ra nhanh chóng lùi thân thể cách xa hắn.
\- Anh... Là tên khốn... Anh là kẻ giết người..
\- Em nhớ lại những gì?
Mỗi khi hắn muốn đến gần cô, là cô lại muốn tránh xa hắn như nhìn thấy thú dữ. Cách Cổ Lạp gào khóc trong tuyệt vọng. Lúc này, cô nhìn về phía của Cách Nam và Cách Hiên đang nằm đó. Cách Cổ Lạp bò về phía của Cách Nam nâng đầu của anh lên.
\- Anh cả, xin lỗi... Anh cả...em xin lỗi...
Cơ thể của Cách Nam yếu lắm rồi. Vết thương trên người khá nặng lại bị bỏ đói nên dường như anh không còn một chút sức lực nào. Cách Nam nhắm mắt, anh cảm thấy rất vui khi đứa em gái này nhớ ra.
\- Anh vô dụng không thể bảo vệ được em.
\- Không, là em hại anh... Anh à... Anh cố lên... Rồi chúng ta sẽ đi... Đi khỏi đây... Cả... Cách Hiên nữa...
Thấy cô muốn rời đi. Đông Thần nhặt khẩu súng dưới đất lên. Hắn vô tình hướng họng súng lên trên bắn một phát.
\- Chẳng phải em muốn tôi tin em sao? Tự mình giết hai tên này đi!
Cô không ngờ Đông