Sau nửa giờ bị chấn động, cuối cùng máy bay cũng đã bình ổn trở lại. Đông Thần dìu Cách Cổ Lạp với gương mặt trắng bệch từ trong WC ra. Lúc này, Nhiếp Lạc Dật từ phía xa chạy tới. Gương mặt của Nhiếp Lạc Dật chợt biến sắc khi thấy Đông Thần đi bên cạnh của Cách Cổ Lạp.
\- Chị, đi đâu sao lâu thế?
\- Vào WC một chút, cũng may có anh này giúp chị.
Nhiếp Lạc Dật cố gắng để bản thân trấn tĩnh, sau đó, thằng nhóc tiến lên đỡ lấy Cách Cổ Lạp. Mà Đông Thần cũng không vội, hắn buông tay của cô ra.
Cách Cổ Lạp quay lại cúi đầu cảm ơn Đông Thần. Cô không biết, ánh mắt của Đông Thần và Nhiếp Lạc Dật đang nhìn nhau chằm chằm. Trí nhớ của Cách Cổ Lạp bây giờ chỉ có thể duy trì trong một thời gian ngắn. Có thứ cô nhớ nhưng có thứ cô lại quên mất. Chính vì vậy, việc cô không nhớ ra Đông Thần là ai hết sức bình thường.
\- Người nhà của cô tới rồi vậy tôi nên về chỗ của mình.
Nói rồi hắn giơ tay nhìn đồng hồ.
\- Chắc sắp hạ cánh rồi.
Đến khi Đông Thần đi rồi Nhiếp Lạc Dật mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn không thể ngờ Đông Thần cũng có mặt trên chuyến bay này. Tuy không hiểu tại sao Đông Thần không vạch trần nhưng hắn chắc chắn rằng, hai người chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.
Vừa dìu cô về chỗ ngồi, Nhiếp Lạc Dật vừa nói.
\- Chị, sao quen được anh ta vậy?
\- Bí mật!
\- Chị có vẻ vui?
\- Anh ấy... Quả thực rất ấm áp và chu đáo...vả lại, ngoại trừ Hàn Tư Xuyên thì chị đây chưa bao giờ nói chuyện trực tiếp với người đàn ông nào đẹp đến như vậy!
Lời nói này của cô khiến Nhiếp Lạc Dật ngày càng thêm lo lắng. Trước đây, Cách Cổ Lạp đã bị vẻ bề ngoài của Đông Thần đánh lừa. Cuối cùng thì sao, đương nhiên cô thất vọng, năm lần bị uy hiếp. Đến cả Nhiếp Lạc Dật cũng bị Đông Thần cho người truy sát. Cũng may lúc nguy cấp, thuộc hạ của Loss đến kịp nên Nhiếp Lạc Dật mới thoát khỏi bàn tay tử thần.
Con người của Đông Thần không đáng tin!
Cách Cổ Lạp tựa đầu vào vai của Nhiếp Lạc Dật suốt chuyến bay mơ màng ngủ một giấc. Đến khi máy bay hạ cánh, các hành khách chuẩn bị xuống máy bay thì Nhiếp Lạc Dật mới gọi Cách Cổ Lạp thức dậy.
Hai người theo đoàn xuống máy bay, đi ra khoang lấy đồ lần lượt.
Cùng lúc đó, Đông Thần cũng kéo vali đi về phía một tên áo đen đã đợi sẵn. Hắn lấy điện thoại trong túi ra mở nguồn lên, phát hiện mấy chục cuộc gọi nhỡ của Đông Tư Hạo và mẹ hắn. Suy nghĩ một hồi, Đông Thần cũng không quá bận tâm mà cất máy đi. Đã đến nước này, ba của hắn vẫn không gọi điện cho hắn. Được thôi, hắn cứ chờ xem xem cái tập đoàn đó trụ được bao lâu. Bắt hắn ly hôn với cô? Hắn tuyệt đối không chấp nhận!
Đông Thần đưa vali của mình cho tên áo đen rồi đứng chờ