Tiếng súng ngày một gần, tim Cách Cổ Lạp đập liên hồi. Tay vẫn run run cầm chặt lấy khẩu súng.
Sao đám vệ sĩ kia cùi bắp thế. Có bảo vệ cô thôi cũng chẳng làm xong...
Trước đây cô là sinh viên đại học, chỉ có học qua võ thuật chứ không có học qua súng đạn như này. Cầm khẩu súng cô còn không vững chứ đừng nói là bắn.
\- Đại ca, chúng ta có nên xông đến không?
Có tiếng bọn địch nói với nhau, mà Cách Cổ Lạp nấp ở cây to gần đó nên mới nghe rõ.
\- Bắt sống Đông Thần, còn vợ của hắn... Giết đi...
\- Nghe nói đó là thiên kim nhà Nghị Viên cấp cao, chúng ta...
\- Cô ta là cháu gái của Cách Gia?
\- Dạ đúng!
\- Vậy thì phải bắt sống cô ta thôi. Quan trọng là nếu phản kháng, giết không tha!
Cuộc nói chuyện của hai bọn chúng khiến cho cô lạnh cả sống lưng. Nếu họ muốn bắt Đông Thần thì chẳng phải việc này không liên quan tới hắn sao?
Đùa à? Vậy cô xuống xe liều chết là vì cái gì? Biết vậy thà ở lại trên xe sẽ an toàn hơn.
Tiếng bước chân ngày càng gần, Cách Cổ Lạp nhắm chặt mắt lại. Ngay khi bọn chúng gần tới, một cánh tay vươn ra kéo cô sang bên trái rồi nấp xuống một bụi cây gần đó.
Cô có thể nghe rõ được tiếng tim mình đập thình thịch từng nhịp. Đông Thần đưa tay qua bịt chặt miệng cô lại, kéo khoảng cách của hai người gần nhau hơn.
\- Ưm.... Anh....
\- Suỵt! Nếu cô muốn bọn chúng phát hiện thì cứ việc la to!
Nghe hắn nói vậy, cô cũng chẳng dám lên tiếng nữa.
Cô không ngờ rằng Đông Thần lại cứu mình ngay lúc nguy cấp. Suy nghĩ của cô đối với hắn dần chuyển sang một hướng khác.
\- Tôi chỉ là muốn tự tay giết cô thôi...
Cách Cổ Lạp bĩu môi.
\- Giảo biện!
Rất nhanh, đám người truy sát kia đã bao vây quanh chiếc xe đen của cô và Đông Thần. Lúc này, Đông Thần đưa tay lên nhìn đồng hồ. Miệng hắn lẩm bẩm đếm ngược. Vừa dứt lời, một tiếng nổ lớn vang lên rung chuyển mọi thứ. Cách Cổ Lạp theo bản năng ôm lấy đầu của mình.
Đám người kia cũng không thoát khỏi vụ nỏi nên nằm la liệt dưới đất. Xe cứu viện từ xa vọng tiếng lại.
Hai người đã an toàn.
Khi trở lại căn biệt thự xa hoa trước kia, trong đầu Cách Cổ Lạp lại hiện thêm mấy phần kí ức nữa.
Ba mẹ của Đông Thần sau khi biết chuyện cũng lập tức đến đây xem xét tình hình. Trong trí nhớ của Cách Cổ Lạp, mẹ của Đông Thần rất dịu