Điện thoại Phương Tiểu Anh lại một lần nữa reo lên, lần này là cô bạn thân của cô gọi tới.
Cô vừa bắt máy đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói vui như trãy hội
"Tiểu bảo bối của tôi ơi, tình yêu của cậu đã về rồi nè"
"Tô Thanh Thanh, cậu về khi nào vậy? cũng không nói cho tớ để tớ ra đón cậu" Tiểu Anh nghe được tin bạn thân về nước trên môi liền kéo lên nụ cười tươi, giống như mấy cái buồn phiền trước đây đều không tín.
Cô chỉ có mỗi cô bạn này là thật lòng kết thân với cô, chơi với nhau từ lúc học cấp 3 đến bây giờ, chỉ là mấy năm trước cô ấy đã đi nước ngoài du học bây giờ mới trở về.
Tô Thanh Thanh đối với Phương Tiểu Anh thì rất trẻ con nhưng mà cô ấy là một nữ cường chính hiệu, ai chọc đến thì nữa cái mạng cũng khó lấy về.
.
truyện tiên hiệp hay
"Tớ muốn tạo bất ngờ cho cậu đó, bây giờ rảnh không đi cafe với mình đi" Tô Thanh Thanh nghe Tiểu Anh bất ngờ cô liền cười hì hì hẹn bạn ra gặp mặt, cô thật rất nhớ bảo bối của mình nha.
"Ừm, mình cũng không có gì làm"
" Chỗ cũ nha " Thanh Thanh quen thuộc nói một câu, cái chỗ cũ này cả hai đều rõ.
"Được"
Sau đó Tiểu Anh liền thay đồ, mặc một bộ đồ tay dài cổ cao để che đi những vết ân ái khó coi mà Tôn Yên Thần để lại.
"Tiểu Anh, Tiểu Anh tớ ở đây"
Lúc Tiểu Anh đến đã thấy một mỹ nhân ngồi ở đó quơ tay múa chân để thu hút sự chú ý của cô, làm cô phì cười, cô ấy vẫn đáng yêu như vậy.
Cô tiến đến chỗ ngồi chưa kịp ngồi Tô Thanh Thanh đã chạy qua ôm lấy cô.
"Ôi, Tiểu Anh nhớ cậu chết được"
" Tớ cũng nhớ cậu đó nha" cô cũng ôm lại cô ấy lấy mặt cọ vào nhau, đây chính là cái phương thức thể hiện tình cảm của 2 người.
Sau đó cũng buông nhau ra ngồi xuống nếu mà còn ôm nữa thì sẽ bị ánh mắt soi mói của những người ở đây nhấn chìm.
"Aaaaa, bảo bối tâm can của mình à dạo này sống có tốt không đó?" Tô Thanh Thanh nắm lấy tay Tiểu Anh ấm áp hỏi thăm mấy năm nay không được gặp cô bạn này, cô cảm thấy giống như mất đi một cái tâm một cái can trong người vậy.
"Ừm rất tốt, mà cậu đó mở miệng ra đều là bảo bối, không sợ tiểu Hạo nhà cậu nghe được liền tức giận sao" Tiểu Anh nhẹ cười, cũng chỉ có Thanh Thanh là thực lòng quan tâm cô.
Cô ấy cứ như vệt ấm áp duy nhất trong bầu trời lạnh lẽo của cô.
"Hừm đừng nhắc đến tên đó, lại cứ thích chọc tớ giận" Thanh Thanh nghe đến tiểu Hạo kia liền khoanh tay nhíu may bộ