Hạ Tư Tư dơ tay muốn tát lên mặt Phương Tiểu Anh một cái, Tiểu Anh cũng đã nhắm mắt đợi cái tát kia rơi xuống,
nhưng mà đợi thật lâu trên mặt cô cũng không có cảm giác,
mở mắt ra nhìn, cô thấy tay Hạ Tư Tư đã bị một bàn tay lớn khác giữ lấy,
bàn tay đó là của Tôn Yên Thần, anh lại một lần nữa giải vây cho cô,
"Các cô đang muốn làm gì vợ của tôi đây"
cảm thấy cổ tay của mình như bị cái sức lực này bóp nát Hạ Tư Tư liền dùng sức thu tay về,
mà Tôn Yên Thần cũng không có ý định giữ nữa, nắm tay cô ta thật kinh tởm,
"Anh họ, cái này là do cô ta kiếm chuyện với em trước, không tin anh có thể hỏi các cô ấy" cô ta chỉ về phía những cô gái phía sau tỏ vẻ uất ức,
các cô bị chỉ cũng ngơ ngác, rõ ràng lúc nãy Phương Tiểu Anh đâu có đụng chạm đến cô ta, chỉ kể một câu chuyện thôi mà,
cô ta tức giận như vậy khả năng là cô gái trong câu chuyện đó là cô ta,
nhưng mà không cần biết đúng sai họ liền hùa theo cô ta
" Đúng đó Tôn tổng là cô ta kiếm chuyện trước"
giống như xem kịch anh chờ đợi những cái cớ hay ho của các cô phía sau,
tay của anh cũng không rảnh choàng qua vai của Tiểu Anh kéo cô lại sát bên mình,
"Anh chỉ cần kêu cô ta xin lỗi em sẽ bỏ qua" Hạ Tư Tư lại không biết tốt xấu mà lên tiếng.
"Ừm vậy sao?" anh hỏi câu này cũng không có chủ ngữ,
Hạ Tư Tư lại đắc ý, biết anh họ không có tình cảm với Phương Tiểu Anh cô ta cần cảm thấy hả hê
"Đúng vậy đó anh họ"
"Tôi không có hỏi cô" sau đó anh lại nhin qua Phương Tiểu Anh
"Em không có" lần này anh có tin cô hay không đây,
"Các cô có nghe không, vợ tôi nói không có là không có" anh bá đạo tuyên bố
Hạ Tư Tư và mấy cô gái ở đó há hốc mồm, cái này quá ngang ngược rồi,
mà Phương Tiểu Anh lại bị sự ngang ngược này làm cho hạnh phúc đến đứng hình
"Vậy thì cái này phải tính sao đây?"
anh cầm lấy loạn tóc bị rượu của Hạ Tư Tư làm cho ướt, lạnh lùng hỏi,
"Là cô ta chuốt lấy, em