Ban đêm,
Phương Tiểu Anh ngồi ngây ngốc nhìn ra cửa sổ
Mấy ngày này Tôn Yên Thần không có về nhà, cả căn biệt thự rộng lớn này cũng chỉ có mình Phương Tiểu Anh ở, làm cô có cảm giác cô đơn lạnh lẽo,
nhưng mà anh không về có lẽ sẽ tốt hơn, cô sẽ không phải thêm đau lòng,
Nghe tiếng xe truyền tới cô biết chắc chắn là anh về, trong lòng có chút mong chờ, có phải anh nhận ra lỗi của mình rồi không?
Nhưng khi anh bước vào hai mắt cô liền mở lớn kinh ngạc, không phải vì anh mà là cái người phía sau anh,
Phương Linh Linh cô ta về rồi? Phương Tiểu Anh đã chuẩn bị chào đón ngày này từ lâu rồi
chỉ là không ngờ nó lại đến sớm như vậy.
Mấy ngày nay không thấy anh chắc chắn chính là đi rước cô ta về.
"Chị.." Phương Linh Linh nhìn thấy cô giống như nhìn thấy quỷ sợ hãi nép sát vào lòng của Tôn Yên Thần
Phương Tiểu Anh không có phản ứng gì, lãnh đạm nhìn cô ta trong lòng thầm khen khả năng diễn xuất tuyệt đỉnh của cô ta,
lúc trước ở Phương Gia cô ta chèn ép cô đủ đường, bày mưu tính kế khiến cô nhập viện trên dưới 7 lần, còn có lần xém mất mạng,
cái này Phương Tiểu Anh mới là người phải sợ Phương Linh Linh.
Tôn Yên Thân ôm cô ta vuốt vai trấn an
"Phương Linh Linh không phải sợ, có anh ở đây anh nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em" ánh mắt giết người của anh nhìn qua Phương Tiểu Anh
đột nhiên Phương Tiểu Anh lại có cảm giác lo lắng, lại có chuyện gì rồi phải không?
"Thần em muốn nghĩ ngơi" như là mệt mõi cô ta dán chặt vào người anh
"Được anh đưa em đi nghĩ ngơi" ánh mắt anh ấm áp thâm tình đến nổi khiến Phương Tiểu Anh ngơ ngác
ánh mắt đó có lẽ cả đời anh cũng sẽ không cho cô
Tôn Yên Thần đem Phương Linh Linh đi lên lầu lúc đi ngang người cô không quên để lại ánh mắt tàn khốc, ham dọa.
Ở một góc không ai thấy trên môi Phương Linh Linh có nụ cười xảo quyệt.
Sau khi sắp xếp cho Phương Linh Linh xong anh liền đi xuống chạy đến chỗ Phương Tiểu Anh bóp cổ cô, khuôn mặt anh dữ tợn,
"Phương Tiểu Anh, cô đúng là con đàn bà độc ác ti tiện"
cô đã sớm không nói được gì chỉ có thể trở mắt nhìn anh đôi tay đánh vào tay anh muốn kéo ra, cô sắp thở không được rồi
"Thả....!t..
ra" gương mặt cô tái mét tiếng nói đứt quảng
Tôn Yên Thần thấy cô như sắp tắt thở tay mới giảm chút lực cũng không có buông ra,
bắt đầu nói cho cô rõ vấn đề
"Cô đúng là lòng dạ độc ác như lang như sói sau khi Linh Linh đi còn dám cho người cưỡng hiếp, khiến cô ấy không có mặt mũi nào về tìm tôi"
"Anh nói....!cái gì vậy...!em không hiểu" Tiểu Anh thật sự không hiểu anh nói cái gì,
cái gì