Tôn Yên Thần bước vào nhà của các cô anh nhìn quanh một vòng cảm giác ấm cúng xộc thẳng vào đại não anh.
Ngôi nhà của cô không to, nhìn vào thì đơn giản nhưng lại rất ấm áp.
Một phòng khách, một phòng bếp, một phòng tắm, hai phòng ngủ.
Màu sắc chủ đạo thiên về màu sáng, mỗi chỗ trên tường đều treo mấy khung hình của Tiểu Anh và Tiểu Bảo, bức ảnh sinh động, biểu cảm trên mặt hai cô phong phú tự nhiên.
Bất giác anh muốn được ở chung khung hình với hai cô, nhừng mà anh cứ mơ đi.
Tôn Yên Thần nở nụ cười khổ, cũng do anh lựa chọn, lúc trước cô xin chụp ảnh cùng anh, nhưng anh lại một mực từ chồi còn buông lời sỉ vả cô, bây giờ chính là quả báo đó.
Tiểu Anh vừa vào nhà, liền gỡ miếng băng trên tay Tiểu Bảo ra xem, vết trày cũng không có gì đáng lo ngại, nhưng tốt nhất vẫn nên kĩ lưỡng.
Cô liền đi lấy đồ nghề đến chăm sóc vết thương cho Tiểu Bảo.
Xong xuôi dặn dò Tiểu Bảo một vài câu cô nhẹ nhàng quay vào bếp làm đồ ăn, toàn bộ quá trình không nhìn Tôn Yên Thần một cái.
"Đợi anh với" Tôn Yên Thần thấy Tiểu Anh không quan tâm mình chủ động chạy theo cô đi vào phòng bếp.
Tiểu Anh nhìn qua anh khẽ lạnh lùng
"Anh vào đây làm cái gì? Có biết nấu ăn không?"
Tôn Yên Thần bị hỏi ngơ ra một tí, anh thật ra không biết nấu ăn đâu, chỉ là muốn được ở cùng với cô thôi
"Không biết, anh muốn vào giúp em"
"Tôi không cần đâu, ra ngoài kia ngồi đợi đi"
Tôn Yên Thần vẫn đứng ở đó không xem lời nói cô ra gì
"Không"
Tiểu Anh nhìn anh bất lực, chân của anh, anh muốn đi đâu thì đi, cô mặc anh vậy
"Tùy anh"
Đã muốn giúp, thì cô cho anh giúp, cô mặc tạp dè vào, xoăn tay áo lên, thuần thục làm việc miệng thỉnh thoảng phân phó
"Tôn Yên Thần, đường"
"À"
"Tôi không có cần cái này anh lấy muối đến làm gì?"
"À"
"Tôn Yên Thần, muối"
"Được"
"Tôn Yên Thần, tỏi"
"Tới liền đây"
"Tôi không cần nữa lấy tôi hành"
"Tôn Yên Thần....."
Cô sai anh đến nghiện, bắt anh chạy từ đông sang tay từ tây sang đông mệt đếm đổ mồ hôi.
Nhìn dáng vẻ đầu tóc bù xù, mặt dính hai vết lọ của anh cô kẽ cười, Tôn Yên Thần cao cao tại thượng lại có thể thành ra như này sao?
Anh thấy cô cười cũng không biết cười cái gì, nhưng mà cũng thật ấm áp.
Loay hoay một hồi món ăn cũng được bê ra, chỉ vọn vẹn mấy món đơn giản nhưng lại thơm ngon vô cùng.
Ngồi trên bàn ăn cùng hai mẹ con Tôn Yên Thần không khỏi vui vẻ, gấp cho Tiểu Anh cái này cho Tiểu Bảo cái kia, miệng luyên thuyên không ngừng, cảm giác ấm áp này chính là gia đình anh luôn tìm kiếm.
Anh khi ăn được món ăn cô nấu cảm giác ấm áp trong tim lại tràn về, mùi vị này anh vẫn luôn nhung nhớ mấy năm nay.
Nay được một lần nữa nếm lại khiến anh không khỏi mãn nguyện, hạnh phúc nhìn Tiểu Anh.
Tiểu Anh thấy dáng vẻ này của anh, lòng đột nhiên dao động, một món ăn của cô làm anh có thể hạnh phúc vậy sao?
Một hồi cả 3 ăn xong, Tiểu Anh nhìn