Đường Vãn Tình nhất thời không nói nên lời, bởi vì những gì Lê Mỹ Mỹ vừa nói đều hoàn toàn là sự thật.
Cô bây giờ tiếng xấu đồn xa, trên người mang danh lăng loàn lại cờ bạc, liệu còn ai dám lấy cô nữa không?
“Nhưng….” Đường Vãn Tình trùng mắt, ngập ngừng nói: “Nhưng anh ấy bây giờ cũng đâu màng tới con, dù cho con có gắng sức thay đổi, anh ấy cũng chẳng bận tâm tới, chỉ cần nhìn thấy con là cảm thấy chán ghét, con nên làm gì đây? Mẹ, mẹ nhất định phải nghĩ cách cho con, nếu còn tiếp tục như vậy hội con sớm muộn đều phải ly hôn.”
“Bây giờ chẳng phải đã tới rồi hay sao?” Lê Mỹ Mỹ cốc nhẹ lên đầu cô, từ từ nói: “Con muốn lật mình, bây giờ bắt buộc phải an phận ngồi yên, ngoan ngoãn sinh em bé cho Lâm Phong, để nhà họ Đoạn sớm có cháu bế, đây chính là đường lui duy nhất của con lúc này.
Những chuyện khác con tạm thời không cần bận tâm tới, để người phụ nữ đó đắc ý một thời gian, sau này sẽ báo thù, nghe rõ chưa?”
Đường Vãn Tình nghe thấy vậy, nghĩ tới chuyện cô đã bị Đường Hoan chơi một vố rất đau, sao có thể nuốt trôi cục tức này được chứ!
“Làm như vậy chẳng phải hời cho cô ta quá rồi ư?” Cô nghiến răng nói, vẻ độc ác để lộ qua ánh mắt của cô.
Lê Mỹ Mỹ lắc đầu, vẻ mặt khinh thường nói: “Cô ta ư, hiện tại nhờ có Đoạn Kim Thần đứng sau bảo vệ và hỗ trợ, cô ta mới dám trơ tráo như vậy.
Chờ qua một thời gian nữa, khi Đoạn Kim Thần thấy cô ta chẳng còn gì mới lạ, chúng ta sẽ ra tay chỉnh lại cô ta, còn bây giờ con cứ ngoan ngoãn nghe theo lời mẹ nói, mẹ đi trước đây, bố con dạo gần đây vì chuyện của công ty nên thường hay nổi nóng.”
Lê Mỹ Mỹ dặn dò Đường Vãn Tình thêm vài câu, sau đó mới rời đi.
Sau khi tiễn Lê Mỹ Mỹ, Đường Vãn Tình liền lên tầng chọn quần áo.
Nếu như sinh con chính là đường lui duy nhất của cô, vậy thì bắt buộc phải tranh thủ thời gian.
Chỉ có điều rất đáng tiếc, mỗi buổi tối mặc cho cô trang điểm hay ăn mặc gợi cảm đến đâu, Đoạn Lâm Phong dường như chẳng hề có chút cảm hứng nào với cô, mà ngược lại càng thêm phần chán ghét.
Một tuần quyến rũ Đoạn Lâm Phong trôi qua, nhưng chẳng có lấy một lần thành công.
Mỗi lần tới phòng sách tìm anh, nếu không vì bận công việc thì sẽ là đuổi cô ra ngoài, bằng không sẽ nói mùi nước hoa nồng nặc khiến anh không thoải mái, điều này khiến cô vừa giận vừa hận, nhưng cũng đành bất lực.
Màn đêm buông xuống, hai tiếng đồng hồ trôi qua, Đường Vãn Tình chờ mãi cũng chẳng thấy Đoạn Lâm Phong trở về phòng, sau khi ngắm vuốt lại bản thân mới quay người di chuyển tới phòng sách.
Vừa nghe thấy có tiếng động, đáy mắt Đoạn Lâm Phong liền ánh lên vẻ khó chịu, anh chau mày tỏ vẻ bực dọc.
Không chờ anh phản ứng, Đường Vãn Tình đẩy cửa tiến vào, hương nước hoa gợi cảm nhanh như chớp ập vào trong phòng.
Loại nước hoa cô xịt hôm nay chính là bản giới hạn, hương rất thơm, nhưng Đoạn Lâm Phong lại cảm thấy vô cùng khó ngửi.
“Lâm Phong….” Giọng điệu ngọt ngào bỗng từ đâu đó vang lên, gương mặt trang điểm sắc sảo, chiếc váy ngủ gợi cảm khoác trên người, một cảnh tượng tuyệt đẹp hiện ra giữa màn đêm yên ắng.
Cơ thể cô mềm dẻo, đi qua bàn làm việc di chuyển tới bên cạnh Đoạn Lâm Phong, đưa tay ôm lấy cổ anh, ngọt giọng nói: “Lâm Phong, bây giờ cũng đã không còn sớm nữa, chúng ta dừng tay nghỉ ngơi được không? Khoảng thời gian này anh luôn bận bịu trong phòng sách tới nửa đêm, làm em thấy mà đau lòng.”
Vừa nói vừa lắc cánh tay anh, đầu lông mày của Đoạn Lâm Phong chau chặt hơn, không chút nể nang vung tay cô ra khỏi người: “Muốn ngủ thì cô ngủ trước đi, tôi còn rất nhiều việc cần phải giải quyết.”
“Lâm Phong……”
“Đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ hai.” Anh khó chịu, tỏ thái độ ra mặt.
Đường Vãn Tình nghiến răng, chỉ còn cách rời khỏi phòng sách.
Giận dữ trở về phòng, liên tục trút giận lên chiếc gối đầu.
Đối diện với tình huống như vậy, Đường Vãn Tình càng cảm thấy giận hơn, rõ ràng trước đây Đoạn Lâm Phong hoàn toàn bị cơ thể của cô mê hoặc, nhưng bây giờ… Hậm hực nằm xuống giường, làm cách nào cũng chẳng thể ngủ được, lật qua lật lại người trên người.
Cứ với tốc độ này, tới lúc nào cô mới có thể mang thai cháu nội của nhà họ Đoạn được chứ? Cô thật sự không thể tiếp tục chờ thêm một giây nào nữa rồi.
Ngày hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng, Đoạn Lâm Phong liền tới công ty, còn Đường Vãn Tình ngồi một mình trong phòng sách, than ngắn thở dài.
Nghĩ tới tình trạng trước mắt không mấy khả quan, trong lòng càng thêm buồn phiền.
Bây giờ cô bị nghiêm cấm ở trong biệt thự, không được phép ra ngoài, nghĩ tới Đường Hoan ung dung tự tại ở ngoài kia, cô lại chẳng thể kiềm chế được cơn giận dữ trong người.
Đều do Đường Hoan hại cô, sớm muộn rồi sẽ có một ngày cô lấy lại tất cả những gì đã mất, để Đường Hoan nếm trải cảm giác quỳ dưới chân người khác thế nào.
Trong lúc Đường Vãn Tình vẫn còn đang mải suy tính, tiếng chuông cửa bỗng bất ngờ vang lên.
Cô tưởng rằng người bấm chuông là Lê Mỹ Mỹ, đến giày cũng không đi mà chạy tới mở cửa, kết quả người đó lại chính là Lương Phỉ Phỉ.
Đưa mắt nhìn cô, cười một tiếng rồi quay người trở lại phòng, Đường Vãn Tình lên tiếng hỏi: “Cô tới đây làm gì?”
Nói cho cùng, người đưa ra chủ ý cho chuyện lần trước chính là Lương Phỉ Phỉ, kết quả cô lại là người gánh chịu, còn cô thì ngược lại, ở một bên xem kịch, tựa như chuyện này chẳng hề liên quan tới mình vậy!
“Xem cô nói chuyện kìa!” Lương Phi Phi theo sau Đường Vãn Tình, nụ cười như có như không để lộ trên mặt, “Tôi thấy tôi gửi tin nhắn cho cô cô cũng không trả lời, chắc có lẽ khoảng thời gian này cô luôn trốn ở trong nhà, không dám ra ngoài thì phải?”
Cả hai người cùng ngồi xuống xe, người làm lập tức mang trà tới cho họ.
“Cô còn dám nhắc tới chuyện đó.” Đường Vãn Tình vừa nghe thấy, lửa giận mấy ngày nay vừa mới dập tắt nay lại bùng cháy, “Nếu như không phải vì cô, tôi sao có thể thảm hại tới mức này cơ chứ? Tôi bây giờ đến ra cửa cũng đều không dám, cô thì hay rồi, rõ ràng đây là chủ ý cô đưa ra cho tôi, nhưng bây giờ lại quang minh chính đại, tới đây hỏi thăm tôi như chẳng hề có chuyện gì.”
Lương Phỉ Phỉ bật cười, bình thản nói: “Tôi không ngờ trong tay cô ta quả nhiên còn giữ biết bao tư liệu mật của cô như vậy, hơn nữa cô ta thật sự còn