Nếu như không phải vì thân phận phu nhân Tổng giám đốc, làm sao cô có thể may mắn như vậy?
Cố lên Đường Hoan, cho dù học vấn không cao, nhưng chỉ cần cô chịu học hỏi, nhất định sẽ không có gì có thể đánh bại cô.
Cô vừa ngồi xuống ghế thì điện thoại bàn reo lên.
Cô sững sờ một lúc và nhanh chóng trả lời điện thoại: “Alo, tôi là Đường Hoan.”
“Có phải là thư ký mới của Tổng giám đốc không?” Một giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ điện thoại: “Làm ơn hãy đến văn phòng của Tổng giám đốc một chuyến ngay bây giờ.” Một giọng nói công sự hóa không lẫn bất kỳ cảm xúc khác nào.
“Vâng, tôi sẽ đi lên ngay bây giờ.”
Đường Hoan cúp điện thoại rồi lập tức đứng dậy, cô cầm cuốn sổ và đi đến văn phòng của Tổng giám đốc.
Cô khá quen thuộc với môi trường ở đây, dù sao cũng không phải lần đầu tiên cô đến đây.
Cô đi lên tầng trên cùng một cách thuần thục, vừa lên đến nơi cô liền nhìn thấy Thư ký Lý đang ngồi ở ghế, cô bước tới và chào hỏi một cách lịch sự: “Xin chào, tôi….”
Thư ký Lý nhìn thấy cô liền ngước lên và khẽ cười nói: “Cô trực tiếp vào trong đi, Tổng giám đốc đã dặn trước rồi.”
Cô nói cảm ơn rồi bước tới gõ cửa, cho đến khi giọng nói lạnh lùng của người đàn ông phát ra từ bên trong, cô mới đẩy cửa đi vào.
Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên cô đến văn phòng của anh, nhưng lần này lại có cảm giác khác với những lần trước, không hiểu sao cô lại cảm thấy có một chút lo lắng.
Cô giả vờ bình tĩnh bước đến trước mặt Đoạn Kim Thần: “Tổng giám đốc Đoạn, anh tìm tôi sao.”
Âm thanh trong trẻo giống như chim vàng anh vang lên trong văn phòng, người đàn ông đang vùi đầu trong đống tài liệu ngước lên, nghe cô xưng hô như vậy, anh cảm thấy có một sự khó chịu không thể lý giải được.
Anh luôn ghét mang cảm xúc cá nhân vào công việc, nhưng lần này không biết tại sao, nghe thấy âm thanh Tổng giám đốc Đoạn đó, anh luôn cảm thấy khó chịu.
“Quen với môi trường ở đây chưa?” Giọng nói lạnh lùng của anh không mang theo một chút cảm xúc nào, sắc mặt anh khó coi thêm vài phần.
Đường Hoan không biết tại sao anh lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhưng cô vẫn gật đầu: “Tôi đã quen với nó rồi, nhưng anh không cần phải thiết lập một văn phòng riêng cho tôi đâu, tôi có thể làm việc trong khu vực văn phòng với mọi người.”
Cô không muốn bị mọi người xa lánh.
Là một nhân viên, cô hy vọng có thể hòa hợp với các đồng nghiệp trong công ty và không muốn mọi người thù địch với cô chỉ vì thân phận phu nhân Tổng giám đốc.
“Bây giờ trên dưới công ty có ai không biết thân phận của em? Em muốn làm việc chung với mọi người chính là gây áp lực cho họ.”
Đường Hoan sửng sốt một chút, sau đó đã hiểu ý của anh, cho dù cô không muốn hưởng những quyền lợi mà thân phận phu nhân Tổng giám đốc này mang lại cho cô, nhưng vô hình chung thân phận này vẫn mang đến rất nhiều lợi ích.
Trong mắt mọi người, dù sao cô cũng là phu nhân Tổng giám đốc, ai làm việc với cô đều sẽ có áp lực.
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Đường Hoan cũng không đôi co nữa: “Tổng giám đốc Đoạn, anh gọi tôi đến có gì cần phân phó sao?”
Cô vừa dứt lời, cánh cửa văn phòng lại vang lên tiếng gõ, Thư ký đẩy cửa bước vào: “Tổng giám đốc Đoạn, Tổng giám đốc Lưu đến rồi.”
“Hãy để cậu ta vào.”
Trái tim Đường Hoan hơi thắt lại, Tổng giám đốc Lưu chính là Lưu Hạo, anh ta đến đây làm gì?
Trong lúc cô đang suy nghĩ, Lưu Hạo đã đẩy cửa bước vào, thân hình cao lớn của anh ta xuất hiện trong văn phòng.
Anh ta mặc một bộ đồ màu xám bạc, làm nổi bật lên nét đẹp trai bất phàm của anh ta, trông có vẻ hơi ngang bướng, đặc biệt là có một nụ cười dường như có như không trên khuôn mặt anh ta, thoạt nhìn có một cảm giác xấu xa.
Đôi mắt hai người giao nhau trong không trung, trong mắt Lưu Hạo lóe lên một sự khinh bỉ, anh ta phớt lờ Đường Hoan và đi về phía Đoạn Kim Thần.
Nhìn thấy anh ta, Đường Hoan cảm thấy vô cùng phản cảm, trước đó anh ta đã hãm hại cô một lần thì không nói, nhưng lần trước khi cô bị bắt cóc, Lưu Hạo đã rời đi trước mặt cô với vẻ thờ ơ, trong lòng cô lại càng không thích anh ta, anh ta giống như một nhân vật nguy hiểm máu lạnh và tàn nhẫn, tốt hơn hết là nên tránh xa anh ta.
“Sao cậu lại đến đây?” Đoạn Kim Thần thấy ánh mắt của Đường Hoan dừng lại trên người Lưu Hạo, trong mắt anh lóe lên một tia khó chịu.
“Tôi có vài điều muốn nói với cậu.” Lưu Hạo thản nhiên nói, sau đó chuyển tầm nhìn lên người Đường Hoan: “Cô Đường, tôi có một số bí mật cần nói với Tổng giám đốc Đoạn, phiền cô tránh đi một lát.”
Đường Hoan nhíu mày và quay sang nhìn Đoạn Kim Thần, dường như có chút lo lắng.
Lưu Hạo này cậy mình có mối quan hệ thân thiết với Đoạn Kim Thần, nhưng lại làm những chuyện khuất tất sau lưng người khác, cô thực sự sợ rằng có một ngày nào đó anh ta sẽ ra tay với Đoạn Kim Thần, thực sự là khó lòng đề phòng đối với loại tiểu nhân hèn hạ như anh ta.
Đoạn Kim Thần liếc nhìn Lưu Hạo, sau đó nói với Đường Hoan: “Em về trước đi, anh phải đi công tác vài ngày, em ở nhà tốt hơn hết là an phận một chút.”
Sắc mặt Đường Hoan lập tức thay đổi, trong lòng cô cực kỳ khó chịu, nhưng cô không nói gì nhiều mà chỉ gật đầu sau đó rời khỏi văn phòng của anh.
Trước khi đi, cô còn liếc nhìn Lưu Hạo.
Lưu Hạo cũng nhìn cô, anh ta khẽ ngước cằm lên, trong mắt mang theo một sự khiêu khích.
Đường Hoan mím môi và thu lại tầm mắt rồi đóng cửa lại.
Cô đi đến chỗ thang máy và nhấn nút, cô đứng trước cửa thang máy và suy nghĩ rốt cuộc Lưu Hạo muốn nói gì với Đoạn Kim Thần?
“Ding” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Đường Hoan bước vào và ấn nút, nhưng khi cửa thang máy sắp đóng lại, đột nhiên có một bàn tay thò vào và nắm chặt của thang máy.
Đường Hoan giật thót tim nhìn cánh cửa thang máy mở ra, dáng người cao lớn của Lưu Hạo xuất hiện trước mặt cô.
Mắt cô lóe lên và lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Trên mặt Lưu Hạo là một nụ cười xấu xa, anh ta bước vào thang máy và ấn nút đóng cửa.
Không gian trong thang máy vốn không lớn, bởi vì Lưu Hạo bước vào nên khiến Đường Hoan cảm thấy có chút áp lực, cô cử động một cách mất tự nhiên với mục đích đứng ra sau.
Nhưng những chuyển động tinh tế của cô đã bị Lưu Hạo nhìn thấy, anh ta đột nhiên cười khẩy: “Sợ tôi ăn cô sao?”
“Tại sao tôi phải sợ anh.” Đường Hoan lạnh lùng đáp lại, ngữ khí không được tốt cho lắm.
“Vậy sao cô cách xa tôi như vậy.” Lưu Hạo lùi lại một bước và kề vai sát cánh với