Mặc dù khu vực Vịnh Nguyệt Hồ đều là biệt thự, nếu như cô nhớ không lầm, nhà của Giang Chi Thịnh ở hướng ngược lại.
Nhìn thấy người phụ nữ mà anh ngày đêm nhung nhớ đứng ở trước mặt, nỗi đau khổ của anh trong những ngày qua đều biến mất: “Anh….anh nhớ em, cho nên mới bí mật đến thăm em, không ngờ lại gặp phải sự cố này, hai mẹ con họ bình thường đều bắt nạt em như vậy sao?”
Ban đầu anh không muốn gây áp lực cho Đường Hoan, lại càng không muốn gây ra rắc rối không cần thiết cho cô.
Nhưng anh thực sự không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, bây giờ Đường Hoan đã là vợ người ta, nhưng tình yêu mà anh dành cho cô không hề giảm đi, ngược lại nó còn nhiều hơn trước.
“Em quen rồi.” Cô tránh nói vào vấn đề chính và tự động phớt lờ câu nói phía trước của anh.
Nụ cười trên khuôn mặt anh dần mờ đi, đôi mắt cũng trở nên ảm đạm.
Bây giờ Đoạn Kim Thần chắc hẳn là đến nơi rồi? Có phải anh đang ở cạnh người phụ nữ đó rồi không?
Nghĩ đến đây, tâm trạng cô lại trở nên chán nản.
Giang Chi Thịnh thấy cô một lúc lâu vẫn không nói gì, anh biết khi cô không vui sẽ không thích nói chuyện, anh bước tới và muốn ôm cô để an ủi cô.
Anh không muốn thấy cô thể hiện ra biểu cảm này, bởi vì anh sẽ đau lòng.
Nhưng khi anh tiến lên một bước, Đường Hoan đột nhiên lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Giang Chi Thịnh rất đau lòng vì hành động trong tiềm thức này của cô, trên mặt là nỗi đau và sự mất mát không thể nào che đậy dược, cánh tay vươn ra cũng rơi và khoảng không.
“Hoan Hoan…em không thích anh như vậy sao?” Khi anh hỏi ra câu này, dường như anh anh nghe thấy tiếng vỡ của trái tim mình.
Đường Hoan ngước mắt lên nhìn anh, mặc dù cô không thể chịu đựng nổi, nhưng vẫn phải tàn nhẫn nói: “Đại Thịnh, lần trước em đã nói rõ ràng với anh rồi, anh đừng để tâm đến em nữa, em đã kết hôn rồi.”
“Anh biết.” Sau một hồi im lặng, Giang Chi Thịnh mới cay đắng nói.
Vì vậy trong khoảng thời gian này anh luôn hối hận vì sao năm đó anh đã ra nước ngoài.
Nếu như anh không ra nước ngoài, Đường Hoan sẽ không lấy người khác và anh cũng sẽ không tuyệt vọng như thế này.
“Mặc dù em đã kết hôn rồi, nhưng lẽ nào chúng ta không thể làm bạn sao?” Giang Chi Thịnh nhìn thằng vào cô, không đợi cô trả lời, anh lại nói một cách cay đắng: “Anh hiểu ý của em, nhưng anh không thể kiểm soát được bản thân mình, Hoan Hoan….”
“Đại Thịnh.” Cô lên tiếng ngắt lời anh và cố kìm nén sự khó chịu trong lòng: “Bây giờ không còn sớm nữa rồi, em về trước đây.”
Cô nói xong liền quay đi mà không đợi anh trả lời.
Biệt thự cách đó không xa, cho nên cô đi vài bước liền đến nhà.
Giang Chi Thịnh nhìn cô bước vào biệt thự và đứng đó một lúc mới buồn bã rời đi.
Cho đến khi Đường Hoan bước vào trong biệt thự, cô mới cảm thấy ánh mắt nóng bỏng kia đã biến mất.
Cô đóng cửa lại và dựa lưng vào cửa hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm nói câu xin lỗi.
Dì Đồng vừa dọn dẹp phòng khách xong.
Khi nghe thấy tiếng đóng cửa, di bước tới và thấy Đường Hoan đang dựa vào cửa với khuôn mặt tái nhợt, dì bước tới và hỏi một cách lo lắng: “Phu nhân, cô sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi thế này, cô không khỏe sao? Hay là tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cô nhé?”
Đường Hoan lắc đầu và khẽ nói: “Tôi không sao, Dì Đồng, dì cứ làm việc đi, buổi tối tôi không ăn đâu, tôi muốn lên lầu nghỉ ngơi.”
“Vậy sao được?” Dì Đồng cau mày và nói với vẻ lo lắng: “Phu nhân, bây giờ cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, nếu như cô không ăn không phải rất lãng phí sao, ít nhiều hãy ăn một chút đi.”
Cuối cùng, dưới sự thuyết phục của dì Đồng, Đường Hoan cũng chịu đi ăn, nhưng không ăn nhiều.
Cô chỉ cắn vài miếng rồi lên lầu nghỉ ngơi.
Dì Đồng khẽ thở dài khi nhìn vào thức ăn trên bàn mà không được động vào nhiều, sau khi hình bóng của cô biến mất dì mới dặn dò người làm bỏ thức ăn đi.
Bóng đêm thâm trầm, ánh trăng lạnh lẽo bao trùm cả thành phố.
Một số người từ lâu đã đắm chìm trong giấc mơ của họ, trong khi những người khác vẫn đang tìm kiếm niềm vui.
Quán bar Mị Sắc, múa hát thăng thiên, sàn nhảy hỗn loạn.
Lương Phỉ Phỉ ngồi ở quầy bar uống hết ly này đến ly khác, sự buồn bực trong lòng không có nơi nào để phát tiết.
Rõ ràng cô thích anh như vậy, tại sao anh luôn từ chối làm tổn thương cô không thương tiếc như vậy? Rốt cuộc cô có điểm nào không bằng người phụ nữ kia?
Càng nghĩ trong lòng lại càng đau khổ, cô lại càng uống một cách gấp gáp hơn.
“Người đẹp, một mình uống rượu thì có gì thú vị chứ, các anh uống cùng cô có được không?”
Khi Lương Phỉ Phỉ đang cảm thấy đau lòng và mất mát, một âm thanh với dáng vẻ lưu manh vang lên bên tai cô.
Cô nhìn lên và thấy hai ba người đàn ông ăn mặc rất thời thượng đang đứng bên cạnh cô, trên mặt là một nụ cười xấu xa, họ nhìn Lương Phỉ Phỉ giống như một con sư tử đang nhìn chằm chằm vào một con cừu.
Lương Phỉ Phỉ cau mày, cô đặt ly rượu xuống quầy ba và nói một cách thiếu kiên nhẫn: “Cút, chị đây không có tâm trạng quan tâm đến các người.”
Khi mấy người đàn ông nghe thấy cô nói vậy, họ không những không đi mà ngược lại còn cười một cách dung tục: “Aiyo, không ngờ còn là một quả ớt nhỏ.”
“Tôi thích tính khí nóng nảy này.”
“Với thân hình và tướng mạo này, xem ra tối nay mấy anh em ta có việc vui rồi.”
Mấy người đàn ông nhìn chằm chằm vào người Lương Phỉ Phỉ một cách trắng trợn.
Dù thế nào đi chăng nữa, Lương Phỉ Phỉ cũng là cô chủ nhà giàu, có khi nào phải chịu sự sỉ nhục như vậy, cô thẹn quá hóa giận tát lên mặt người đàn ông.
“Biết tôi là ai không hả? Sao lại dám nói chuyện với tôi như thế này!”
Người đàn ông bị đánh quay mặt sang một bên, bọn họ không ngờ Lương Phỉ Phỉ lại đột nhiên ra tay, người đàn ông tức giận cũng trở tay tát lại cô.
Sức mạnh của phụ nữ làm sao có thể so sánh với sức mạnh của đàn ông, hơn nữa Lương Phỉ Phỉ đã uống rất nhiều, cô bị anh ta đánh như vậy, cả người đều ngã xuống ghế sofa.
Không đợi cô kịp phản ứng lại, người đàn ông đã túm tóc cô và ép cô phải nhìn vào anh ta.
Cảm giác đau rát từ trên đầu truyền