Có lẽ cô biết dù mình có giải thích thế nào, sợ hãi thế nào thì người đàn ông trước mặt này cùng sẽ không tha cho cô, cô dứt khoát bước ra, ưỡn thẳng lưng và ngước mặt lên cười lớn: “Haha…..Đoạn Kim Thần, anh nghĩ rằng tôi thực sự sợ anh sao?
Nếu có bản lĩnh anh hãy khiến tôi cả đời này không thoát ra được đi!”
“Anh đường đường là Tổng giám đốc của Tập Đoàn Đoạn Thị vậy mà lại vì con tiện nhân kia mà đắc tội với nhà họ Đường chúng tôi, rốt cuộc cô ta có điểm gì tốt chứ?”
Cô thực sự rất tức giận và căm ghét, dựa vào đâu mà mọi thứ tốt đều bị cô ra chiếm đoạt, còn cô đến cuối cùng lại không có gì và còn bị tống vào tù.
Cô thực sự không cam tâm, cô tuyệt đối sẽ không bị đánh gục như vậy, con tiện nhân kia bây giờ vẫn sống một cách tốt đẹp, sao cô có thể ở trong tù được?
Đoạn Kim Thần không muốn lãng phí thời gian với cô, sau khi nói xong liền rời khỏi phòng giam.
Bệnh viện, đèn đuốc sáng trưng, trong không khí phảng phất mùi thuốc khử trùng.
Sau khi Đường Hoan đưa Giang Chi Thịnh đến bệnh viện, bác sĩ giúp anh băng bó vết thương xong liền kê cho anh một số loại thuốc chống viêm: “Vết thương không sâu lắm, nhưng phải uống thuốc đúng giờ, nếu không vết thương này rất khó lành lại.
Tốt hơn hết là ở lại đây một đêm để xem có bị sốt không, nếu như không sốt, cậu có thể xuất viện vào ngày mai.”
“Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.” Nghe bác sĩ nói vết thương của anh không nghiêm trọng lắm, trái tim đang căng lên của Đường Hoan mới dần dần được thả lỏng.
Nhìn vào băng gạc màu trắng trên tay anh, trong mắt Đường Hoan tràn đầy tội lỗi.
“Đại Thịnh, em đã liên lụy đến anh rồi, nếu như không phải tại em anh cũng sẽ không bị thương, tối nay cảm ơn anh.” Cô nói một cách chân thành, ban đầu cô nghĩ rằng mình thực sự sẽ chết dưới tay những người đó, may mà anh đã đến kịp thời.
“Đừng khách sáo với anh.” Giang Chi Thịnh lắc đầu cười: “Anh tình nguyện làm như vậy, em không cần phải cảm thấy gánh nặng.”
Đường Hoan nghe vậy cũng không nói gì thêm nữa.
Cô biết những gì mà cô nợ Giang Chi Thịnh không thể diễn tả hết bằng một lời cảm ơn.
Sau khi đưa anh đến phòng bệnh và đắp chăn cho anh, cô đứng thẳng dậy: “Đại Thịnh, anh hãy nghỉ ngơi thật tốt, em về trước đây.”
Giang Chi Thịnh nghe thấy vậy lập tức xuống giường và đứng chắn trước mặt cô: “Em còn muốn về sao? Tối nay em ở đây với anh được không, trong lòng anh ta không hề có em, Hoan Hoan, em đừng trở lại bên cạnh anh ta nữa.”
Anh giữ vai cô và nói một cách kích động, Đường Hoan nhìn vào mắt anh, nhưng trái tim cô vô cùng cay đắng: “Đại Thịnh, em biết anh tốt với em, nhưng…..giữa chúng ta là không thể, em không muốn lần nào cũng nói với anh vấn đề này.”
“Hoan Hoan….”
Cánh cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra cắt ngang những lời còn dang dở của anh, dáng người cao lớn của Đoạn Kim Thần xuất hiện trước mặt họ.
Anh bước đến bên cạnh Đường Hoan nắm lấy cổ tay Đường Hoan và khẽ nói: “Muộn rồi, tôi phải đưa vợ tôi về nhà.”
Từ vợ khiến cho trái tim Giang Chi Thịnh càng đau đớn hơn.
Đường Hoan nhìn đôi mắt bị thương của Giang Chi Thịnh, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nhưng để khiến Giang Chi Thịnh từ bỏ, cô không thể không về với Đoạn Kim Thần.
“Đại Thịnh, anh hãy nghỉ ngơi thật tốt, bác sĩ nói nếu ngày mai anh không bị sốt thì anh có thể xuất viện rồi, em không đến thăm anh nữa, cảm ơn anh.”
Đường Hoan cố gắng khiến giọng nói của mình nghe bình thường nhất có thể, cô nhìn anh và khẽ cười.
Ban đầu Giang Chi Thịnh muốn ngăn cản, nhưng những lời của Đường Hoan đã ngầm nói với anh, bảo anh không cần phải lãng phí thời gian cho cô.
“Tổng giám đốc Giang, cảm ơn anh đã cứu mạng vợ tôi.” Sau khi lạnh lùng bỏ lại câu nói này, Đoạn Kim Thần kéo Đường Hoan ra khỏi phòng bệnh.
Giang Chi Thịnh đứng yên một chỗ nhìn bóng dáng hai người họ biến mất ở cửa phòng bệnh với ánh mắt xám xịt, sau đó anh ngã xuống giường một cách bất lực.
Cho dù bây giờ anh có thể làm bao nhiêu chuyện cho Đường Hoan thì anh cũng không có cách nào thay đổi được sự thật rằng cô đã kết hôn, mặc dù anh biết cô kết hôn với Đoạn Kim Thần chỉ vì trả thù, nhưng vậy thì đã sao, giờ đây họ là cặp vợ chồng hợp pháp, cuối cùng anh thiếu một lý do để có thể đứng bên cạnh cô một cách quang minh chính đại.
Sau khi Đường Hoan và Đoạn Kim Thần rời khỏi bệnh viện, họ trở về biệt thự ở Vịnh Nguyệt Hồ trong im lặng.
Sau khi thay giày xong Đường Hoan đi thẳng lên lầu, hiện tại cô không muốn ở cùng một chỗ với Đoạn Kim Thần.
Khi dì Đồng thấy họ về, dì muốn chào hỏi, nhưng thấy bầu không khí giữa hai người có gì đó không đúng, nên chỉ có thể đứng đó và không dám bước tới.
Khi hai người họ đi ngang qua người dì, dì cung kính gật đầu với họ.
Thấy hai người một trước một sau đi lên lầu, dì khẽ thở dài và lắc đầu rồi trở về phòng.
Đường Hoan đi lên lầu và định đóng cửa nhưng đã bị Đoạn Kim Thần chặn lại, Đường Hoan lạnh lùng liếc nhìn anh nhưng cô không nói gì mà bước vào trong.
Đoạn Kim Thần đóng mạnh cửa và bước tới nắm chặt tay cô rồi kéo mạnh, Đường Hoan liền ngã vào vòng tay của anh, cô cố gắng giãy dụa để thoát khỏi vòng tay anh nhưng cánh tay của người đàn ông như một gọng kìm sắt, một tay ôm chặt lấy eo cô, tay kia đặt trên gáy cô, sau đó hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
“Ưm….” Đường Hoan không ngừng giãy dụa, cô đẩy anh ra bằng hai tay, cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của anh, nhưng cô hoàn toàn không làm gì được trước sức mạnh của người đàn ông, cuối cùng khi lưỡi của người đàn ông tiến vào trong miệng cô, cô đã mở miệng và cắn mạnh.
Người đàn ông đau đớn, Đường Hoan tận dụng cơ hội đẩy anh ra, cô nhanh chóng lùi lại hai bước, trong mắt là một tầng sương mù.
“Bốp” một tiếng, một cái tát trong trẻo vang lên trong phòng, vào thời điểm này nhiệt độ giảm xuống điểm đóng băng.
Đoạn Kim Thần bị đánh nghiêng mặt sang một bên, anh quay đầu lại và nhìn vào đôi mắt đang rực lửa của cô.
Đường Hoan tức giận nhìn anh chằm chằm, ngực không ngừng phập phồng, tận sâu trong đôi mắt mang theo một nỗi đau không thể xóa nhòa.
Rốt cuộc