Bác sĩ đang kiểm tra cơ thể cho Đường Hoan, Đoạn Kim Thần đứng ở cuối giường và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của cô, tận sâu trong đôi mắt anh dâng lên một cảm giác đau lòng.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ đi đến bên Đoạn Kim Thần và nói một cách kính trọng: “Bệnh nhân đột nhiên ngất xỉu là vì gần đây áp lực quá lớn.
Nên để cô ấy giải phóng áp lực một cách thích hợp.
Gánh nặng tâm lý quá mức có thể dễ dàng khiến bệnh nhân mắc những bệnh liên quan đến thần kinh.
Do đó Tổng giám đốc Đoạn này, bình thường cậu hãy để bệnh nhân thư giãn nhiều hơn, cố gắng gác lại tất cả những cảm xúc tiêu cực ở trong lòng, như vậy mới có một tâm trí khỏe mạnh.
Bây giờ tình trạng của cô ấy vẫn tốt, sau khi cô ấy tỉnh lại sẽ không sao nữa rồi, nhưng sau này vẫn nên cẩn thận.”
“Ừm.” Đoạn Kim Thần khẽ đáp lại, bác sĩ liền rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi bác sĩ đi khỏi, anh mới bước đến bên cạnh giường và ngồi xuống, nhìn vào nét mặt thanh tú của cô, trong mắt anh lóe lên những sắc thái phức tạp.
Ở phía bên kia, sau khi Lê Mỹ Mỹ rời khỏi nghĩa trang, thất bại trong việc cầu cứu Đường Hoan, bà chỉ có thể nuốt cơn tức này xuống và chạy đến chỗ Đoạn Lâm Phong.
Dù sao bây giờ việc cứu Đường Vãn Tình ra ngoài mới là cấp thiết nhất.
Ai mà ngờ khi bà đến Đoạn Thị tìm Đoạn Lâm Phong lại được thông báo rằng anh vừa mới ra ngoài để gặp khách hàng.
Trong lúc tuyệt vọng, bà đành phải quay lại nhà Đoạn Lâm Phong và chuẩn bị ôm cây đợi thỏ, kết quả là bà chờ cả một buổi tối.
Khi Đoạn Lâm Phong về đã là mười giờ tối.
Lê Mỹ Mỹ chờ đợi vừa mệt vừa đói, nhưng bà sợ rằng mình sẽ bỏ lỡ khoảng thời gian Đoạn Lâm Phong về nhà, nên chỉ có thể chờ đợi ở đó mà không rời đi.
Khi ánh đèn xe của anh ta từ xa chiếu đến, Lê Mỹ Mỹ cầm túi xách đứng thẳng dậy và nhanh chóng chạy đến trước đầu xe của Đoạn Lâm Phong, bà dang hai tay ra chặn đường anh.
“Kít….” Bánh xe cọ sát với mặt đất và phát ra âm thanh chói tai, may mà Đoạn Lâm Phong đã đạp phanh kịp thời, nếu không Lê Mỹ Mỹ chắc chắn sẽ trở thành một linh hồn dưới bánh xe của anh.
Sau khi chiếc xe dừng lại, anh xuống xe một cách tức giận và nhìn Lê Mỹ Mỹ hét lên: “Bà điên rồi sao, vừa nãy nếu như tôi không đạp phanh kịp thời, cái mạng của bà sẽ được khai báo ở đây đấy!”
Khoảnh khắc Lê Mỹ Mỹ chặn xe lại, đương nhiên bà cũng rất sợ, nhưng bây giờ bà không thể quan tâm nhiều như vậy, vừa nhìn thấy anh bà liền khóc lóc dữ dội, âm thanh phải gọi là cực kỳ đau thương.
“Lâm Phong, mẹ cầu xin con hãy cứu Vãn Tình ra được không? Nói như thế nào đi nữa con cũng là chồng nó….sao con có thể để nó ở một nơi như vậy?”
Nói rồi bà đưa tay lên lâu nước mắt trên mặt và nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe.
Đoạn Lâm Phong không hề cảm thấy thông cảm trước dáng vẻ khóc lóc thảm thiết của bà ta.
Anh cười khẩy và tỏ ra không quan tâm: “Đây là trái ác mà cô ta tự trồng, vì vậy cô ta phải tự mình gánh chịu, bà đến cầu xin tôi thì có tác dụng gì?”
Lê Mỹ Mỹ ngừng khóc và ngước lên nhìn anh: “Sao con có thể tàn nhẫn như vậy, lẽ nào con định trơ mắt nhìn vợ mình ngồi trong tù cả đời sao? Cho dù trong giai đoạn hôn nhân nó đã làm những chuyện có lỗi với con, nhưng từ đầu đến cuối trái tim nó vẫn hướng về con!”
“Hướng về tôi sao?” Đôi mắt sắc bén của Đoạn Lâm Phong bùng cháy lửa giận: “Bà không nhắc đến còn đỡ, hễ nhắc đến điều này, tôi lại hận không thể bóp chết cô ta, cô ta làm tôi xấu hổ trước mặt mọi người và đội cho tôi nhiều mũ xanh như vậy.
Vậy mà bây giờ vẫn còn dám nói cô ta hướng về tôi sao.”
“Tôi thực sự không biết khả năng nói dối một cách không chớp mắt của nhà họ Đường các người lại lợi hại như vậy, may mà bây giờ tôi đã làm thủ tục ly hôn với cô ta, nếu không tôi thực sự không biết sẽ bị cô ta vạ lây đến khi nào.”
Sắc mặt Lê Mỹ Mỹ tái nhợt, bà tự biết mình đuối lý, nhưng bà làm sao có thể để cho đứa con gái bảo bối của mình ở trong tù cả đời được, bà vẫn còn trông cậy vào việc cô sẽ chăm sóc bà nửa đời còn lại.
“Đoạn Lâm Phong được lắm, coi như hôm nay tôi đã nhìn thấu con người cậu.” Lê Mỹ Mỹ cười khẩy và nói một cách tàn nhẫn: “Không phải cậu muốn ly hôn với Tình Tình sao, nếu như cậu không chịu cứu nó ra, vậy đừng hòng nghĩ đến chuyện ly hôn, tôi muốn xem xem cậu kiên trì được lâu hay là chúng tôi kiên trì được lâu.”
Khuôn mặt Đoạn Lâm Phong lập tức trở nên lạnh lẽo và nghiến răng hỏi: “Có phải chỉ cần tôi cứu cô ta ra, các người sẽ đồng ý ly hôn?”
“Đúng vậy.” Lê Mỹ Mỹ trả lời: “Chỉ cần cậu cứu nó ra, tôi nhất định sẽ để hai đứa ly hôn.”
“Được, đây là những gì bà nói.
Ngày mai bà hãy bảo cô ta ký vào đơn ly hôn, tôi tự nhiên sẽ đồng ý cứu cô ta.”
“Được, ngày mai tôi sẽ bảo nó ký và mang đến cho cậu, nhưng nếu như cậu không cứu nó ra ngoài, cho dù đơn ly hôn đã được ký, chúng tôi vẫn có thể đổi ý!”
“Được.”
Bây giờ vấn đề đã được giải quyết, đương nhiên Đoạn Lâm Phong cũng không có tâm trạng tiếp tục nói chuyện với bà ta nữa.
Anh lên xe và khởi động xe.
Nhưng Lê Mỹ Mỹ vẫn đứng chắn ở đầu xe, anh mất kiên nhẫn bấm còi.
“Bíp bíp”
Tiếng còi inh ỏi làm bà ta giật mình, sau đó liền đứng sang một bên và nhìn Đoạn Lâm Phong lái xe vào nhà.
Mặc dù bà rất không muốn từ bỏ cây đại thụ Đoạn Lâm Phong này, nhưng điều quan trọng nhất là phải cứu được Đường Vãn Tình ra ngoài.
Không còn chồng có thể tìm tiếp, nhưng con gái thì chỉ có một, trong lòng bà biết rõ cái nào quan trọng hơn.
Hiệu quả công việc của Lê Mỹ Mỹ thực sự rất cao.
Sáng hôm sau bà đã đến phòng giam và buộc Đường Vãn Tình phải ký vào đơn ly hôn, sau đó mang đến Tập Đoàn Đoạn Thị cho Đoạn Lâm Phong.
Thấy tên của Đường Vãn Tình đã được ký ở trang cuối cùng của đơn ly hôn, Đoạn Lâm Phong bảo bà về và chờ đợi tin tức.
Sau khi Lê Mỹ Mỹ rời đi, Đoạn Lâm Phong đến văn phòng của Đoạn Kim Thần tìm anh.
Anh biết Đoạn Kim Thần chắc chắn có liên quan đến chuyện này, dù sao đây cũng là chuyện của Đường Hoan.
Với tính cách của Đường Hoan, cô chắc