Cô kìm nén nỗi cay đắng trong lòng và không nhìn anh nữa mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đoạn Kim Thần thấy cô không nói gì, trong mắt anh lóe lên một tia u ám, nhưng cuối cùng cũng không nói gì mà cúi đầu tiếp tục làm việc.
Buổi chiều, vì công ty có chuyện đột xuất nên Đoạn Kim Thần phải quay lại để giải quyết, trước khi đi anh đã dặn cô phải nghỉ ngơi thật tốt, anh sẽ sớm quay lại.
Đường Hoan thờ ơ đáp lại anh mới quay người đi.
Sau khi xác nhận rằng Đoạn Kim Thần đã rời đi, Đường Hoan nhấc chăn lên xuống giường và ra khỏi phòng bệnh đi tìm phòng bệnh của Giang Chi Thịnh.
Trong hai ngày qua, mặc dù cô luôn giả vờ không quan tâm đến Giang Chi Thịnh nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng.
Nhưng bởi vì Đoạn Kim Thần ở cạnh cô nên cô mới không dám đi thăm anh, cô sợ sẽ gây ra xung đột giữa hai người họ.
Nhưng may mà đã có La Vưu Phi ở bên cạnh chăm sóc anh nên cô mới yên tâm được phần nào.
Cô đẩy cửa bước vào liền thấy Giang Chi Thịnh đang ngủ một cách yên tĩnh ở trên giường.
Cô nhẹ nhàng bước đến, khi cô định lên tiếng, cô nhìn thấy ánh mắt La Vưu Phi nhìn Giang Chi Thịnh có sự khác thường, ánh mắt này giống như của một người phụ nữ đang nhìn người đàn ông mà mình thích.
Lẽ nào cô ấy thích Giang Chi Thịnh sao?
Quen biết Vưu Phi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cô ấy thể hiện ra một ánh mắt như vậy.
Mặc dù trước đây cô ấy đã từng yêu người khác, nhưng cô ấy chưa bao giờ nhìn một người đàn ông nào một cách tình cảm và chân thành như vậy.
Nhưng rốt cuộc cô ấy thích Giang Chi Thịnh từ khi nào vậy? Trước đây cô chưa bao giờ nghe cô ấy nhắc đến.
Cô vỗ vai cô ấy, La Vưu Phi ngước lên và thấy rằng đó là cô, liền nở một nụ cười yếu ớt: “Hoan Hoan, cậu đến rồi.”
Trong mắt cô ấy lóe lên một tia hoảng loạn, không biết vừa nãy liệu cô ấy có nhận ra hay không, nhưng Đường Hoan không thể hiện quá nhiều mà chỉ gật đầu rồi hỏi về tình trạng của Giang Chi Thịnh: “Bây giờ tình hình của Đại Thịnh thế nào rồi, có nặng lắm không?”
“Uống rượu dẫn đến việc bị trúng độc, lại kết hợp với việc vết thương bị viêm, bây giờ anh ấy mới hạ sốt không lâu, bác sĩ nói nếu như anh ấy chịu khó phối hợp điều dưỡng thì sẽ không có gì đáng ngại.
Nếu như anh ấy tiếp tục như thế này, có thể vết thương sẽ càng nghiêm trọng.” Ánh mắt quay sang nhìn Giang Chi Thịnh, một cảm giác đau lòng dâng lên trong mắt cô.
Đường Hoan mím môi, bàn tay buông thõng hai bên sườn khẽ siết chặt lại: “Là mình có lỗi với anh ấy, nếu như không phải tại mình anh ấy cũng sẽ không bị thương.
Vưu Phi, phiền cậu hãy chăm sóc anh ấy.
Cậu biết bây giờ thân phận của mình rất bất tiện, hơn nữa mình đã nói với anh ấy chỉ là bạn bè, mình không muốn gây ra những hiểu lầm không cần thiết.”
Càng nói cô càng cảm thấy áy náy, Giang Chi Thịnh luôn là người mà cô không muốn tổn thương nhất, nhưng bây giờ vì sự ích kỷ của bản thân, cô không thể không lựa chọn làm tổn thương anh.
La Vưu Phi nắm lấy tay cô và gật đầu: “Cậu yên tâm, mình sẽ chăm sóc cho anh ấy, cậu thì sao? Bây giờ sức khỏe thế nào rồi, khi nào thì được xuất viện?”
Ba người họ đều là bạn tốt của nhau, cô không muốn mối quan hệ của ba người họ trở nên cứng nhắc vì một ai đó.
Cô cũng hiểu nỗi khó xử của Đường Hoan và những gì mà cô ấy đang nghĩ.
Mặc dù trong lòng cô cảm thấy không đáng thay Giang Chi Thịnh, nhưng cô không có tư cách nói gì cả, bởi vì trong chuyện tình cảm không có ai đúng ai sai.
“Sắp rồi, hai ngày nữa thôi.” Nói xong, trong mắt Đường Hoan tràn đầy cảm giác tội lỗi: “Mình thực sự cảm thấy rất có lỗi với anh ấy, mình thực sự quá ích kỷ rồi.”
La Vưu Phi lắc đầu, cô đứng dậy và nắm tay Đường Hoan: “Hoan Hoan, cậu không được nói như vậy, nếu như lúc đó đổi lại là mình, mình cũng nhất định sẽ bảo vệ cậu, mình biết nỗi khổ trong lòng cậu, mình tin khi nhìn thấy anh ấy trở nên như vậy cậu cũng rất khó chịu, nhưng mình biết chuyện tình cảm không thể ép buộc được.”
“Cậu có biết dáng vẻ của anh ấy khi say thảm hại đến mức nào không? Anh ấy không ngừng gọi tên cậu, mình nói với anh ấy cậu đã kết hôn hôn rồi và hai người không thể đến với nhau nhưng anh ấy nói với mình cả đời này chỉ yêu một mình cậu, anh ấy nói không thể quên được cậu, anh ấy chỉ có thể uống rượu để khiến bản thân mất cảm giác, như vậy anh ấy sẽ không cảm thấy đau khổ nữa.”
Nói rồi mắt cô đỏ hoe lên: “Cậu biết không? Mình chưa bào giờ thấy anh ấy đau khổ như vậy, cho nên mình chỉ có thể đi tìm cậu, hy vọng cậu có thể đến thăm anh ấy.”
Đường Hoan nghe vậy, đôi mắt cô sớm đã đỏ hoe, cô cắn chặt môi, không nói được lời nào.
Nếu như La Vưu Phi không nói với cô những điều này, cô thực sự không thể tượng tượng được rốt cuộc Giang Chi Thịnh đã sống như thế nào trong khoảng thời gian này.
“Xin lỗi….” Tất cả những gì cô có thể nói bây giờ chỉ có câu này, bởi vì cô không thể cho anh những gì anh muốn.
Nói xong câu này cô quay người rời khỏi phòng bệnh.
Cô vừa mới đóng cửa, đột nhiên một cơn gió lạnh ập đến, cô bị ai đó bế lên không trung khiến cô không khỏi giật mình hô lên một tiếng, cô ngước mắt lên và thấy khuôn mặt đẹp trai của Đoạn Kim Thần xuất hiện trước mặt cô.
Đôi mắt anh lóe lên, đôi môi mím chặt, tận sâu trong đáy mắt là một ngọn lửa giận đang được đè nén.
Sau khi về đến phòng bệnh, Đoạn Kim Thần không nói không rằng đè cô xuống, một tay giữ hai tay cô trên đỉnh đầu, tay còn lại véo cằm cô buộc cô phải nhìn anh.
Ánh mắt hai người giao nhau, một bầu không khí lạnh như băng kèm theo một sự tức giận và ghen tuông.
“Em quan tâm đến anh ta như vậy sao?” Giọng nói lạnh lùng phát ra từ đôi môi mỏng của anh, bàn tay giữ cằm cô khẽ siết lại.
“Đúng vậy!” Đường Hoan trả lời một cách mạnh mẽ.
Cô thực sự chán ngấy sự độc đoán và vô lý của anh, lẽ nào sau khi kết hôn với anh thì cô không có thời gian riêng, không có khả năng kết bạn sao? Anh dựa vào đâu mà kiểm soát cô như vậy?
Cô và Giang Chi Thịnh rõ ràng là bạn tốt của nhau, nhưng lại vì sự độc đoán của anh mà không thể không cắt đứt liên lạc với anh ấy.
Bây giờ Giang Chi Thịnh đã nhiều lần vì cô