Nếu như đã biết trong lòng Đoạn Kim Thần không có vị trí của cô, vậy cô đương nhiên sẽ không để mình mang thai đứa con của anh, trừ phi trong lòng anh chắc chắn có cô, nếu không cô sẽ không bao giờ để họ có con, cho dù là trách nhiệm cũng không được.
Đoạn Kim Thần tức giận đến nỗi ngực không ngừng phập phồng, trán anh nổi đầy gân xanh, anh tức giận nhưng lại bật cười: “Được, em giỏi lắm, em cho rằng mình là con giun trong bụng anh sao!”
Bỏ lại câu nói này, anh hất tay cô ra và đá cửa đi ra ngoài.
“Đùng” một tiếng, cánh cửa bị đóng lại, Đường Hoan bị anh hất mạnh lùi lại hai bước, khi cô đứng vững và chạy ra ngoài thì đã không còn thấy bóng dáng của Đoạn Kim Thần nữa rồi.
Cô nhanh chóng chạy ra ban công, nhưng chỉ kịp nhìn thấy xe của Đoạn Kim Thần biến mất trong màn đêm.
Cô thực sự không hiểu tại sao anh lại tức giận như vậy, rõ ràng điểm xuất phát là muốn tốt cho bọn họ, tại sao bây giờ lại là lỗi của một mình cô?
Nếu như anh đã không thể cho con tình yêu thương của bố, tại sao lại muốn để cho sinh linh bé bỏng vô tội này đến với thế giới này và chịu đựng nhiều đau khổ như vậy?
Cơn gió lạnh thổi đến khiến cô nổi da gà, trong đầu dường như có một tia sáng lóe lên.
Nghĩ đến cảnh tượng tối nay, lẽ nào trong lòng anh thực sự để ý đến cô cho nên mới tức giận khi cô uống thuốc tránh thai?
Ý nghĩ vừa xuất hiện, cô không thể diễn đạt thành lời nên nhanh chóng trở về phòng và cầm điện thoại quay số của Đoạn Kim Thần.
Đoạn Kim Thần lái xe trong sự tức giận, anh chạy với tốc độ bàn thời cho đến khi chuông điện thoại vang lên, thấy id người gọi là Đường Hoan, anh thậm chí còn đạp chân ga đến điểm cao nhất.
Nỗi giận trong lòng không cách nào nguôi ngoai được, hình ảnh Đường Hoan uống thuốc tránh thai không ngừng hiện lên trong tâm trí anh, điện thoại vẫn vang lên không ngừng, anh bực bội tắt máy.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy, vui lòng gọi lại sau….”
Đường Hoan đi đi lại lại trong phòng, khi nghe thấy giọng nữ máy móc trên điện thoại, trong mắt cô lóe lên một tia lo lắng, cô cảm thấy rất khó chịu khi nghĩ đến vẻ mặt tức giận của anh khi anh rời đi.
Quay đầu nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ, cuối cùng cô bất lực ngã xuống giường, điện thoại cũng tùy ý ném sang một bên.
Anh có thực sự như cô nghĩ, là vì quan tâm đến cô nên mới tức giận khi cô giấu anh uống thuốc tránh thai không muốn con của họ?
Thực sự là như vậy sao?
Cô nghĩ tới nghĩ lui, cho tới bây giờ cô vẫn không thể nắm rõ tâm tư của Đoạn Kim Thần.
Cô nằm trên giường trằn trọc, mất ngủ cả đêm.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, cô quay sang nhìn vị trí trống trải bên cạnh, trong lòng cảm thấy có một sự mất mát.
Vết thâm dưới mắt cô cũng chứng tỏ đêm qua cô ngủ không yên, cô cố tình tô một lớp trang điểm đậm mới có thể miễn cưỡng che đi quầng thâm dưới mắt.
Lúc xuống tầng không thấy bóng dáng của Đoạn Kim Thần, cô cũng không ngạc nhiên chút nào, thay vào đó dì Đồng bưng bữa sáng lên với vẻ mặt lo lắng: “Phu nhân, mời dùng bữa.”
“Ừm.” Đường Hoan nhàn nhạt đáp lại, nhìn bữa sáng thịnh soạn ở trên bàn nhưng cô lại không muốn ăn, cô chỉ lơ đãng ăn chút cháo trong bát.
Dì Đồng khẽ thở dài và quan tâm hỏi: “Phu nhân, có phải cô lại cãi nhau với cậu chủ rồi không? Tối hôm qua sau khi cậu ấy lái xe đi đã không về, hai người đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nghĩ đến buổi tối hôm qua khi nghe thấy tiếng động, đến bây giờ bà vẫn còn cảm thấy thấp thỏm.
Không cần đoán cũng biết đôi vợ chồng trẻ này lại xảy ra mâu thuẫn rồi.
Đôi mắt Đường Hoan lóe lên, cô cười khổ lắc đầu.
Cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra giữa họ, tối qua cô đã nghĩ cả đêm, nhưng vẫn không hiểu rốt cuộc cô và Đoạn Kim Thần là thế nào.
Nếu như trong lòng anh không quan tâm đến cô, nhưng tại sao anh lại sẵn sàng bỏ mạng để cứu cô.
Nếu nói anh quan tâm cô, nhưng anh có thể thay đổi bất cứ lúc nào, thậm chí bất cứ khi nào cũng có thể bỏ cô lại.
Tập Đoàn Đoạn Thị, Văn phòng Tổng giám đốc.
Hôm nay khi nhân viên của Đoạn Thị quay lại công ty đều cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn, đặc biệt là khi họ biết mới sáng ra Đoạn Kim Thần đã ở văn phòng, mọi người đều chăm chỉ làm việc, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Khi Lương Phỉ Phỉ đến Đoạn Thị nhìn thấy cảnh tượng này, trước đây khi cô đến Đoạn Thị, mọi người đều tươi cười chào hỏi cô, nhưng hôm nay mọi người đều vùi đầu vào làm việc, giống như không nhìn thấy cô vậy.
Trong mắt lóe lên một sự nghi ngờ, cô đi đến văn phòng Tổng giám đốc dưới sự dẫn dắt của thư ký.
“Cô Lương, hôm nay tâm trạng của Tổng giám đốc không tốt.” Thư ký đặc biệt nhắc nhở cô trước khi gõ cửa.
Lương Phỉ Phỉ nghe vậy khẽ nhướn mày, trong lòng dâng lên một sự vui mừng, lẽ nào Đoạn Kim Thần cãi nhau với Đường Hoan rồi sao? Nói như vậy không phải là cơ hội của cô đến rồi sao.
“Tôi biết rồi.” Lương Phỉ Phỉ không ngừng suy nghĩ, sau khi thư ký thông báo xong, cô liền bước vào văn phòng của Đoạn Kim Thần.
Vừa bước vào cô đã nhìn thấy người đàn ông đang cúi đầu chăm chỉ làm việc, ngũ quan đẹp xuất sắc không chê vào đâu được, cô nhất thời nhìn đến thất thần.
Cho đến khi cô không cẩn thận đá phải cái ghế cô mới định thần lại, nhưng động tĩnh nhỏ này lại kinh động đến Đoạn Kim Thần.
Người đàn ông ngước lên với vẻ không vui và nhìn Lương Phỉ Phỉ với ánh mắt sắc bén.
Lương Phỉ Phỉ cảm thấy có chút căng thẳng, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, trên mặt nở một nụ cười tươi và nói: “Anh Kim Thần, hôm nay em thay mặt Tập Đoàn Lương Thị đến đây bàn chuyện công việc với anh.”
Cô nói với dáng vẻ của một người bàn chuyện kinh doanh và lấy tập tài liệu ra.
“Đây là hạng mục X mà hai công ty chúng ta đang chuẩn bị hợp tác, bên trong đã điều chỉnh rõ nhu cầu của cả hai bên, anh xem hợp đồng này đã ổn chưa và còn có chi tiết nào cần bàn lại hay không.” Cô đẩy tài liệu đến trước mặt Đoạn Kim Thần và nhìn anh với ánh mắt trìu mến.
Anh nhận lấy tài liệu với vẻ mặt không cảm xúc và làm ngơ trước ánh mắt thâm tình